Cố Quân Nhi kéo cánh tay của Phong Đình Quân, khóc lóc nói: "Đình Quân, anh cứ mặc cho cốta bôi bác em như vậy sao?"
Thẩm Như Ý nhìn phản ứng của cô ta như vậy, cũng biết mình suy đoán không có sai, côấy tiếp tục ép hỏi: "Cô Cố, nếu như cô trong sạch, tại sao không dám cùng tôi đi bệnh viện tra hồ sơ bệnh lý chứ?".
"Đủ rồi!" Phong Đình Quân lên tiếng cắt ngang.
Thẩm Như Ý không phục: "Học trưởng Phong, trước kia anh là một người tài hoa biết bao, tại sao phải thích một người như vậy chứ? Phàm là còn có chút đầu óc, anh cứ tự mình đến bệnh viện tra một chút thì cái gì cũng biết!".
Phong Đình Quân trầm mặt, cong môi, hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi tin tưởng Quân Nhi" "Ha!" Thẩm Như Ý cười gắn: "Anh tin tưởng cô ta? Anh có phải bị đàn hay không?"
Phong Đình Quân nói: "Cô Thẩm, hôm nay gây đủ chưa? Nể tình chúng ta học chung trường, tôi cùng bố cô cũng có làm ăn qua lại với nhau, hôm nay không so đo với cô, nhưng tôi nhượng bộ không có nghĩa là cô càng được nước lấn tới!"
"Tôi được nước lẩn tới? Tôi..." "Được rồi Như Ý" Thời Ngọc Minh kéo côấylại: "Được rồi, đã quá khó chịu rồi"
Thẩm Như Ý lúc này mới phát hiện, trong tiệm mới vừa rồi huyên náo quá dữ, nhân viên bán.
hàng cũng không dám khuyên, ai nấy đứng ở một bên cũng không dám lên tiếng.
Người đi đường bên ngoài cũng không ít người chú ý tới động tĩnh trong tiệm, xôn xao tò mò kéo đến, lúc này cửa tiệm trang sức đã bu đầy người.
Thẩm Như Ý tức hừ hừ nói: "Được, tôi nể mặt Ngọc Minh, hôm nay không lột bộ mặt thật của cô ra.
Cô Tôn, cô tự thu xếp ổn thỏa.
Còn có anh, Phong Đình Quân, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, tương lai cô ta không sinh con được, anh đừng có quay lại tìm Ngọc Minh mà khóc!"
Thẩm Như Ý kéo Thời Ngọc Minh lách ra một đường từ trong đám người đang vây xem kia rời khỏi tiệm trang sức.
Đi mãi đến lúc ra xa, xác nhận sau lưng cũng không có ai theo, Thẩm Như Ý mới ngừng lại.
Cô ấy thở dài một cái, hết sức không hiểu nói: "Mình không rõ, học trưởng Phong sao lại thành cái dạng như bây giờ?"
Thời Ngọc Minh cười khổ: "Mình cũng không rõ".
"Được rồi, hôm nay thật là tức chết mình mà.
Sau này chúng ta không để ý tới anh ta nữa, sải bước đi về phía trước! Đúng rồi, hôm nay mình vừa lúc phải đi gặp mấy người bạn.
Đều là những người rất lạc quan hướng ngoại, mình giới thiệu cho cậu!".
Thời Ngọc Minh muốn cự tuyệt: "Không cần, mình không đi đâu"
Nhưng tính đại tiểu thư của Thẩm Như Ý trỗi dậy, chín con trâu cũng kéo không đi, cô ấy kéo cánh tay cô nhét cô vào trong xe, đạp cần ga một cái đi thẳng đến mục tiêu: "Ngọc Minh, những năm này cậu bị vây hãm trong cuộc hôn nhân với Phong cặn bã, đoán chừng cũng chẳng có thời giờ gì để mà đi xã giao.
Bây giờ chúng ta thoát khỏi anh ta rồi, đến lượt sống cuộc sống của mình rồi.
Buông thả một lần cũng không có gì lớn".
Thời Ngọc Minh nắm đai an toàn, nhìn hàng cây ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau, tóc bị gió thổi tán loạn, cô lấy tay nhẹ nhàng vén tóc ra đằng sau tại.
Đúng vậy, sáu năm gần đây, hầu như ngày nào cô cũng bị vây trong căn biệt thự lẻ loi kia.
Nói là nhà cưới, nhưng số lần Phong Đình Quân trở về có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đại đa số thời điểm nơi đó cũng chỉ có một mình cô, từ mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, từ mùa động đến mùa hè.
Mỗi ngày cô đều làm một bàn lớn đầy ắp thức ăn chờ Phong Đình Quân trở lại dùng cơm, nhưng lần nào cũng thất vọng đến khi rạng sáng, lại tuyệt vọng đổ sạch.
Nếu đã không sống lâu, vậy thì hưởng thụ một lần đi, cơ hội như vậy sợ rằng cũng không nhiều.
Chẳng qua là...!
Cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho người đàn ông nọ một tin nhắn: "Thưa anh, hôm nay tôi có thể nghỉ một ngày không?”
“Có thể, chú ý bảo vệ mình” “...Anh biết tôi ở đâu không?” “Biết”
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm tư, Thời Ngọc Minh vẫn là kinh ngạc một chút: “Có phải anh gắn bộ định vị lên người tôi không?”
“Không có”.
“Vậy làm sao anh biết?” “Bởi vì tôi hiểu cô, cũng biết người bên cạnh cô.
Chẳng hạn như bạn tốt Thẩm Như Ý của cô”
Thời Ngọc Minh cắn môi, nhìn Thẩm Như Ý một chút.
Cô ấy đang lái xe, trên lỗ tại treo một cái tai nghe bluetooth, đang mặt mày hớn hở gọi điện thoại.
Người đàn ông nọ lại gửi đến một tin nhắn: “Đi ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt, nhưng chú ý bảo vệ mình, xong rồi thì gọi điện thoại cho tôi, hửm?”.
“Được.”
Không biết tại sao, mỗi lần anh ta gửi tin nhắn tới đều giống như là có tiếng vậy, trong đầu cô thậm chí có thể tự động phát ra tiếng của anh ta, nhất là cái chữ “hửm?” đó.
Giống như vô số lần hai người nằm cạnh nhau, cùng nhau chìm vào giấc ngủ vậy.
Cách rất gần, giống như là ở bên tai cô nhẹ giọng kể lể vậy.
"Ngọc Minh, mình dẫn cậu đi mua một bộ quần áo trước đã nhé.
Chiếc nhẫn này quá đẹp, phải mua quần áo đẹp mắt mặc vào để phối hợp mới được"
Thời Ngọc Minh