Phong Đình Quận hoàn toàn không nghĩ đến mình sẽ tình cờ chạm mặt Thời Ngọc Minh.
Hơn nữa, còn ở tại nơi này.
Hôm nay anh vốn cùng Cố Quân Nhi ra ngoài dạo phố, những ngày vừa qua cô lúc nào cũng bám riết lấy anh hỏi về chuyện hôn lễ, khiến Phong Đình Quận tâm phiền ý loạn không thôi.
Hai người đến cửa hàng trang sức mua nhẫn, tiếp đến anh đưa cô về nhà, sau đó nhanh chóng báo bận rời đi.
Gần đây Phong Đình Quân cảm thấy thanh âm phát ra từ miệng Cố Quận Nhi giống như ma chú vậy.
Mỗi ngày cô đều thúc giục anh định ngày tổ chức hôn lễ, thu xếp mọi thứ ổn thỏa.
Hiện tại chỉ khi rời khỏi cô, lỗ tại anh mới được yên tĩnh.
Phong Đình Quân cảm thấy vô cùng lạ lẫm với thứ cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Lúc trước muốn nhanh chóng rời bỏ Thời Ngọc Minh, đặt ra giới hạn, tốt nhất chính là từ nay về sau đều không liên quan gì đến đối phương nữa.
Thế nhưng gần đây, suy nghĩ đấy lại dần phai nhạt đi.
Anh nhíu mày, có lẽ bởi vì sự ra đời của Phong Minh Nguyệt mà bản thân trong thoáng chốc mềm lòng.
Tuy nhiên, mỗi khi nhớ đến cái chết của cha mẹ, anh lại cảm thấy căm phẫn.
Chuyện này chắc chắn dính líu đến Thời Ngọc Minh.
Năm đó, tin tức về vụ tai nạn được kết án vô cùng qua loa.
Phong Đình Quân đã xem đi xem lại bản ghi chép đến hàng trăm lần, trong đó chỉ viết đại khái rằng hai xe tông trực diện vào nhau, khiến ba người tử vong ngay lập tức.
Nguyên nhân là bởi vì bố Thời Ngọc Minh say rượu lái xe, vậy nên mới dẫn đến thảm cảnh như vậy.
Điều khác thường ở đây là sau thi thể Thời Phong, bố Thời Ngọc Minh được tìm thấy thì thời gian thu xếp và hỏa táng diễn ra vô cùng nhanh chóng.
Anh linh cảm bên trong ắt hẳn còn nguyên nhân khác, vì thế thời gian gần đây anh kiên quyết muốn lần nữa lật lại án kiện, chỉ khi nào chân tướng được đưa ra ánh sáng thì bố mẹ mới có thể an lòng.
Đáng tiếc, bất luận thế nào thì việc bổ Thời Ngọc Minh trực tiếp gây ra cái chết cho bố mẹ anh là chuyện anh không bao giờ có thể tha thứ.
Anh có thể vì Phong Minh Nguyệt mà mềm lòng một lần nhưng tuyệt đối sẽ không vì thời Ngọc Minh mà dao động thêm lần nào nữa.
“Này, Đình Quân.
Cậu làm như vậy là không được rồi, bảo anh em tới đây vui chơi thư giãn, thế mà lại đem cả Ngọc Minh tới à?”
Người vừa lên tiếng là bạn thân thời đại học của Phong Đình Quân, Lộ Khánh Luân.
Đi cùng anh đều là những người bạn thân thiết, quen biết nhau đã gần mười năm.
Lộ Khánh Luân bật cười ha hả, vẫy tay với Thời Ngọc Minh, đôi mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
“Nhìn kìa, Minh Minh bây giờ đã lớn đến vậy rồi hả? Lần trước gặp nhau, em vẫn còn chưa tốt nghiệp, nhìn qua liền biết sinh viên.
Hiện tại đã thuần thục giống như người phụ nữ trưởng thành rồi, Phong Đình Quân phước ba đời mới theo đuổi được em đấy.”
Hồi cả bọn còn học đại học thường xuyên cùng nhau tụ tập đánh bida, mỗi lần đến nơi đều thấy Thời Ngọc Minh lẽo đẽo theo sau Phong Đình Quân, vậy nên hầu như ai cũng biết đến cô.
Thời Ngọc Minh thấy đối phương chào hỏi bèn lịch sự nở nụ cười, gật đầu.
“Chào anh Khánh Luân”.
“Được rồi.
Thật là, em đi bằng gì tới đây vậy? Tên Đình Quân chết tiệt, tại sao không chịu lái xe đến đón Minh Minh hả? Để con gái người ta một thân một mình xuất hiện ở chỗ này.
Em đừng lo, để anh giúp em dạy dỗ lại nó”.
“Bớt nói nhảm đi, ai dạy dỗ ai còn chưa biết đâu đấy? Thấy bóng được xếp gọn gàng trên bàn chưa hả?”
Phong Đình Vân cau mày, lườm Lộ Khánh Luân.
Anh nhún vai, bĩu môi.
“Ôi trời, nhìn kìa.
Minh Minh hiện tại chắc cũng không cần làm bài tập nữa đâu, đúng chứ? Mau tới đây, xem anh hôm nay làm sao hạ gục bạn trai em đây!”
“Cái gì, giờ này mà còn bạn trai gì nữa? Hai người bọn họ suốt ngày quấn lấy nhau, không chừng đã sớm kết hôn, sinh ra vài đứa nhỏ đáng yêu rồi ấy chứ”.
Phong Đình Quân vừa định mở miệng giải thích, thanh âm Thời Ngọc Minh chậm rãi vang lên, nhàn nhạt cùng xa cách.
“Bọn em đã ly hôn, hiện tại không còn quan hệ gì với nhau nữa ạ”
"Sao cơ...Li do là gì? Hôi đỏ mỗi ngày hai người còn cho bọn anh ăn cơm chỏ đó.”
Lộ Khánh Luân cùng những người khác nghe vậy đều sửng sốt trợn tròn mắt.
Thời Ngọc Minh mỉm cười dịu dàng, khéo léo chuyển dời đề tài, dáng vẻ vô cùng tự nhiên.
“Mọi chuyện hiện tại đều thuộc về quá khứ rồi, đều bỏ qua đi thôi.
Mọi người chơi vui vẻ, em xin phép về trước ạ.
Như Ý, bọn mình mau đi thôi.”
“Cứ vậy mà đi về luôn sao?”
Thấy Thời Ngọc Minh rảo bước về phía mình, Thẩm Như Ý hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi nhỏ.
Cô nghe Như Ý hỏi vậy liền bật cười.
“Ở lại làm gì hả? Hiện tại toàn bộ chỗ này đều được đặt trước cả rồi.
Hơn nữa, mình phải đến bệnh viện xem mẹ như thế nào đã”.
Thẩm Như Ý gật đầu nhưng thanh âm vẫn lộ rõ vẻ hờn dỗi.
“Được, hôm nay xem như nhường bọn họ” “Thôi mà, chúng ta đi”.
Trương Khải Hưng ban nãy còn đối xử với Thời Ngọc Minh tràn đầy săn sóc nhưng hiện tại lại trầm mặc chẳng hé răng nửa lời.
Mọi người đều nhanh chóng rời khỏi, hiện tại chỉ còn mình cậu đứng yên tại chỗ.
Thẩm Như Ý bước đến, kéo tay đối phương.
“Còn đứng ngây ra ở chỗ đây chị nữa? Về thôi!”
Trương Khải Hưng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng nhưng cậu không hề đi theo mọi người mà lại xoay người về phía Phong Đình Quân, thấp giọng hỏi.
“Tổng giám đốc Phong, anh cũng thích đánh bida nữa à?” “Cậu là ai?” Phong Đình Quân nhìn thoáng qua Trương Khải Hưng, nhíu mày âm thầm đánh giá.
“Tổng giám đốc Phong đứng ở nơi cao đã quen rồi, khẳng định sẽ không nhớ đến loại người tầm thường như tôi đâu.
Chẳng qua lần trước chúng ta từng chạm mặt trong một buổi tiệc rượu, tôi nhớ tổng giám đốc Phong còn dẫn theo cô bạn gái có cái tên vô cùng đẹp.
Sao hôm nay, anh lại không dẫn cô ấy đến đây?”
“Cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai vậy hả?” Sắc mặt Phong Đình Quân đột nhiên trở nên khó coi.
“Tôi hoàn toàn không có ý gì hết.
Tôi chỉ cảm thấy giữa mình và tổng giám đốc Phong quả thật có duyên, đều vô cùng yêu thích trò chơi này.
Chi bằng, chúng ta so một trận?”
Trương Khải Hưng bất ngờ mở lời thách đấu khiến tất cả những người đang có mặt tại đây đều sững sờ.
Vốn dĩ tính tình cậu từ trước đến nay vô cùng cũng khôn khéo, vòng giao thiệp rất tốt.
Tại sao hôm nay đột nhiên lại trở nên thẳng thắn đến mức khó hiểu