Đột nhiên, Minh Nguyệt hé miệng khóc lớn.
Phong Đình Quận như bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, vội vàng hỏi.
“Minh Nguyệt làm sao vậy? Đói bụng à? Để tôi đi khuấy bột cho con bé uống”
“Cậu chủ, hôm nay Minh Minh tới đây, còn cần sữa bột làm gì? Minh Nguyệt chắc chắn là muốn uống sữa mẹ rồi!”
Quản gia khẽ lắc đầu, giải thích với Phong Đình Quân.
Bấy giờ, lưng Thời Ngọc Minh đường như cứng cùng cả lên.
Mà anh sau khi nghe xong cũng sững sờ.
“Minh Minh theo tôi, phòng cậu chủ ở chỗ này”.
Thời Ngọc Minh không muốn đặt chân vào không gian riêng tư của Phong Đình Quân nhưng tiếng con gái khóc nấc lên như từng mũi kim đâm vào lòng cô, khiến cô chỉ có thể nhắm mắt theo sau quản gia.
Chờ cô đi vào, ông liền nhanh chóng ra ngoài, thấu tình đạt lý đóng cả cửa lại.
“Phong Đình Quân, anh đem Thời Ngọc Minh giấu đi đâu rồi hả?”
Thẩm Như Ý đừng chờ, cảm thấy lo lắng bèn chạy vào trong, đảo mắt nhìn quanh bốn phía.
Không thấy bóng dáng bạn mình, cô lập tức cuống lên.
Phong Đình Quân vốn dĩ đang chìm trong hồi ức ngọt ngào ban nãy, vừa nhìn thấy Như Ý liền hồi phục tinh thần, ném cho cô sắc mặt khó chịu.
“Đừng lo, không lạc được đâu.” “Vậy thì chưa chắc! Đến đứa nhỏ anh còn cướp được thì có cái gì mà không dám chứ?”
“Tôi nghĩ mình đã nói rõ với cô rồi.
Tôi chính là bố ruột của Minh Nguyệt, đứa nhỏ là con gái của tôi!”
“Thế thì sao? Thời điểm anh vui vẻ bên ngoài có nghĩ đến con gái mình hay không? Thời điểm anh lên giường với người phụ nữ kia, anh có nhớ đến Thời Ngọc Minh cực khổ mang thai thế nào chưa?”
“Bây giờ mới nhớ tới con gái, anh vì con gái hi sinh được bao nhiêu? Ngoài trừ con nòng nọc bé tí được anh cống hiến, nạp vào người Ngọc Minh thì anh làm được cái gì hả?”
Phong Đình Quân bị Thẩm Như Ý chỉ trích đến mức nghẹn lời, mím môi nghiêm giọng.
“Sau này tôi sẽ hoàn thành thật tốt trách nhiệm một người bố”.
“Trách nhiệm một người bố? Haha, ý anh là tìm mẹ kế cho con bé sao?”
“Cô Thẩm! Cô thích cãi nhau với tôi lắm, đúng chứ? Nếu vậy thì xin phép mời cô ra ngoài cho, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến con gái tôi”.
Phong Đình Quân tức giận quát khẽ.
Thẩm Như Ý hai tay khoanh trước ngực, kiên quyết lắc đầu.
“Tôi không đi đâu hết.
Tôi sẽ ở đây chờ Ngọc Minh, đem cô ấy về nhà an toàn” “Cô ấy hiện tại vẫn ở nơi đó nhỉ?”.
Nhắc đến chỗ ở, Phong Đình Vân đột nhiên nhíu mày.
“Không biết” “Nói cho tôi biết”
“Tôi đã nói là tôi không biết rồi mà! Ngay cả vợ mình sống ở đâu anh cũng không rõ, đến mức phải đi hỏi tôi cơ à?”
Thẩm Như Ý cau mày, lặng lẽ hít sâu, lên giọng chất vấn.
“Thôi thì hiện tại cũng chẳng còn dính líu gì đến nhau nữa rồi.
Không có anh, Ngọc Minh không cần phải chịu nhiều ấm ức như vậy nữa.
Hiện tại đã có người chăm sóc cô ấy, tổng giám đốc Phong đỡ nhọc lòng biết bao.
Anh cứ hạnh phúc bên cạnh con giáp thứ mười ba kia đi”
Phong Đình Quận nghe những lời này, thân thể cứng đờ, tức giận mắng một tiếng.
“Có người chăm sóc? Ai? Bố ruột của đứa con hoang kia sao?”.
“Con hoang cái gì hả? Phong Đình Quân, anh ăn nói đàng hoàng một chút cho tôi!”
"Cô biết rõ chuyện này, đúng chứ? Chỉ cần nói cho tôi biết, nhà họ Thẩm gặp phải rắc rối gì tôi liền giúp cô giải quyết!”.
Phong Đình Quận tính toán, cố gắng khống chế để bản thân bình tĩnh trở lại.
Thẩm Như Ý vẫn quyết tuyệt từ chối.
“Không cần! Có điều nói cho anh biết cũng chẳng mất mát gì! Bạn trai hiện tại của Ngọc Minh không chỉ đẹp trai lại lắm tiền, đối với cô ấy cực kì nuông chiều.
Chỉ cần Ngọc Minh về trễ một chút thôi đã lo lắng sốt vó cả lên rồi, thậm chí còn gọi người đến đón”
“A phải rồi, ngày hôm nay ở cửa hàng trang sức, cặp nhẫn kim cương kia chính là do người đàn ông ấy vung tiền mà mua đấy.
Ai bảo món trang sức đấy lại là thứ mà Ngọc Minh thuận mắt cơ chứ?”
“Cô nói, cặp nhẫn hôm nay mà cô ấy mua là do người đàn ông kia tặng?”
“Chứ còn gì nữa? Nhà họ Thời đã khóa toàn bộ tài khoản ngân hàng của Ngọc Minh, còn hành hạ mẹ cô ấy suy yếu, sức cùng lực kiệt.
Tiền chữa trị cho mẹ Ngọc Minh còn chẳng có, nếu không phải tình cờ hôm đó chúng tôi gặp nhau trong bệnh viện thì không chừng cô ấy sẽ nghĩ quẩn mà làm càng mất..”.
Thẩm Như Ý trợn tròn mắt giải thích mọi thứ.
Vậy ra sự thật chính là như vậy ư?
Phong Đình Quận hơi cúi người, ôm lấy lồng ngực, nơi đó dấy lên từng trận đau đớn.
Hóa ra chuyện Thời Ngọc Minh quả thật đã cùng đường, phải tìm người vay tiền sao?
Thế nhưng, Cổ Quân Nhi từng nói qua người nhà họ Thời luôn chăm sóc Thời Ngọc Minh tận tình.
Thời điểm ở biệt thự anh cũng từng trông thấy cô, tuy rằng bộ quần áo trông có vẻ cũ mèm nhưng anh hoàn toàn chẳng hề ngờ đến việc những ngày tháng sau đó của cô lại gian nan đến như vậy.
Hôm nay, Thời Ngọc Minh dường như còn bị cả bệnh đau dạ dày, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm cả vầng trán.
Hơn nữa, sinh ra Minh Nguyệt chưa tròn tháng đã phải gồng mình chăm sóc cho mẹ, thậm chí còn chẳng ở cữ được tử tế.
Tại sao lại như vậy....!
“Phong Đình Quân, nếu giữa hai người hoàn toàn không còn tình cảm thì xem như chia tay trong êm đẹp, tôi đương nhiên sẽ không xen vào, bất quá chỉ nuối tiếc quãng thời gian hạnh phúc mà anh và Ngọc Minh cùng vun đắp mà thôi.
Nhưng mà anh lại ở trong thời điểm Ngọc Minh mang thai, ở bên ngoài vui vẻ qua đêm cùng người phụ nữ khác, anh rốt cuộc có còn nhận tính hay không?”
“Chưa kể cái con giáp thứ mười ba kia, lần trước gặp qua, tôi cũng không ngại nói thẳng anh đi bệnh viện điều tra một chút liền biết.
Cô ta chẳng khác gì cái động không đáy cả, vô số bí mật chờ anh khám phá kia kìa!”.
Thẩm Như Ý thấy Phong Đình Quận im lặng bèn lên tiếng Anh nghe vậy liền ngẩng đầu.
“Cô có ý gì?”
“Tôi chẳng có ý gì cả.
Nể tình tôi vẫn xem anh như bạn bè, thiện ý nhắc nhở một câu, cẩn thận khi nhận được tin vui làm bố trong tương lai.
Nói đúng hơn thì, lần trước bác sĩ đã bảo cô ta không còn cơ hội làm mẹ nữa rồi.
Sảy thai nhiều lần, hoàn toàn không thể nào dựng dục thêm được nữa”.
“Không thể nào.
Cố Quân