Một đêm này, anh ta không ngủ yên.
Trong mơ, dường như anh ta gặp chuyện gì rất khó chịu, cứ khóc thút thít mãi.
Thời Ngọc Minh cũng không dám đánh thức anh ta, lại cũng không dám xoay người nhìn mặt anh ta.
Quy tắc mà anh ta quyết định, cô nhất định phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi đã là hơn nửa đêm.
Sáng sớm bảy giờ, cô bị chuông báo thức đánh thức.
Trên giường lớn vẫn chỉ còn có một mình cô như trước, bên người trống rỗng.
Cũng rất thần kỳ, cô ngủ ở torng phòng 1231 khách sạn Dung Thành, dường như đêm nào cũng ngủ rất say, khi anh ta rời đi không hề kinh động có chút nào.
Cô nhanh chóng thức dậy rửa mặt, đi về phía gương trang điểm nhẹ, rồi ra cửa đón xe.
Ngồi ở trên xe taxi rồi, điện thoại Thẩm Như Ý gọi tới lại reo lên: “Ngọc Minh, cậu đi chưa?”
Thời Ngọc Minh nhìn ra bên ngoài tính vị trí một cái, trả lời: “Mình đang trên đường đi rồi, hẳn còn chừng mười lăm phút nữa”
“Ừ ừ vậy thì tốt.
Người bạn kia của mình cái gì cũng tốt, chỉ là tính khí thì quái dị, rất ghét người đến trễ”.
Cái này Thời Ngọc Minh có thể hiểu được: "Đây cũng là do người ta không qua loa với công việc”
“Cũng phải, cái này có thể miễn cưỡng giải thích, nhưng mà anh ta còn rất ghét phụ nữ xinh đẹp”
Cái này thì có chút vượt quá phạm vi hiểu biết của Thời Ngọc Minh rồi: “Tại sao thế?”
Thẩm Như Ý cũng chỉ hiểu đại khái: “Nghe nói là trước đó bị phụ nữ xinh đẹp lừa gạt.
Mỗi tình đầu đẹp đẽ lại bị lừa gạt thê thảm cho nên sau này thấy phụ nữ xinh đẹp là lại theo bản năng cảm thấy người ta là tên lường gạt.
Trước cũng có nữ thiết kế đi xin việc, năng lực cùng với khả năng sáng tạo mặt nào cũng tốt nhưng cuối cùng bị từ chối, cũng là bởi vì nhà thiết kế nữ đó ăn mặc quá đẹp”.
Thời Ngọc Minh không biết nói gì.
“Đúng rồi, Ngọc Minh à, hôm nay cậu đi khảo hạch nhớ đừng có trang điểm, cố hết sức khiến mình trong bình thường xíu”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Được, vậy chút nữa mình sẽ tẩy trang đi”
“Không được, không được.
Cậu để mặt mộc cũng rất xinh đẹp...!Trời ạ, làm thế nào đây? Bản thân cậu cũng đã đẹp rồi, đây không phải là chướng ngại trời cho hay sao? Thật là khôi hài, người ta đi phỏng vấn khảo hạch đều ăn mặc xinh đẹp, muốn lưu lại ấn tượng tốt, đến lượt cậu thì lại vì vẻ ngoài xinh đẹp mà rầu rĩ, cái này là chuyện gì thế này?”
Thời Ngọc Minh khẽ cười: “Thật ra thì cũng tốt mà, ít nhất nói rõ bạn cậu là người ngay thẳng hay không? Có làm ra chuyện gì quá phận với cấp dưới hay không? Khiến mọi người có thể chuyên tâm với công việc, không có lo lắng về sau”
Thẩm Như Ý hừ hừ hai tiếng: “Cậu yên tâm đi, cái tên kia á, đoán chừng cả đời này cũng không làm loại chuyện đó đâu.”
“Đúng rồi, Ngọc Minh hôm nay cậu mặc gì thế?”
“Quần áo lúc trước của mình, có được không?”
“Đẹp mắt không?”
"...!Cũng sáu năm rồi, có chút cũ”
“Vậy thì tạm được” Thẩm Như Ý nói: “Trên đường nếu gặp cửa hàng mắt kính nào thì mua lấy một cặp kính gọng đen, như vậy có khi sẽ xấu đi một chút, cơ hội được trúng tuyển cũng lớn hơn.
Năng lựa của cậu thì mình tin, nhưng chúng ta cũng phải tốn ít công phu ở mặt ngoài nữa”
Thời Ngọc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Mình biết rồi, cảm ơn cậu, Như Ý
“Di trời, nói hết rồi, cậu không cần cảm ơn mình.
Nếu như cậu phỏng vấn khảo hạch thành công thì tiền lương sau này cũng không phải ít, nhớ mời mình ăn một bữa thỏa thuế!”
Thời Ngọc Minh nói: “Ừ ừ, nhất định”
Khóe mắt của Thời Ngọc Minh nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, vừa vặn thấy được một cửa hàng mắt kính, cô vội vàng nói: “Bác tài, phiền bác dừng xe ở đây một chút.”
Tài xế nghe được liền dừng xe lại ở ven đường, Thời Ngọc Minh tính tiền, xuống xe, đi vào cửa hàng mắt kính.
“Chào cô, xin hỏi cô muốn đến cắt kính ạ? Có thể lựa gọng trước ở chỗ này!”
Thời Ngọc Minh nói: “Xin chào, tôi không có nhiều thời gian, cảm phiền giới thiệu giúp tôi một chút.”
“Được, xin hỏi cô thích phong cách cùng màu sắc thế nào?”
Thời Ngọc Minh nói: “Tôi muốn mắt kính gọng đen, càng xấu xí càng tốt”
Người bán hàng: "..”
Năm phút sau, trên sống mũi của Thởi Ngọc Minh có một chiếc kính mắt gọng đen kiểu của học sinh, kiểu cách thô sơ, thiết kế vụng về, nhìn qua là thấy vừa xấu vừa đần.
Cô dùng điện thoại di động soi một cái, cảm thấy như vậy hẳn xấu xí cũng ổn rồi.
Chỗ này cách nơi phỏng vấn chỉ có mấy phút, cô đi bộ qua là vừa vặn, trên đường đi tiện thể nhẩm lại trong đầu một lượt những gì mình đã chuẩn bị từ hôm qua.
Cô học thiết kế trang sức ở nước ngoài chỉ học có hai năm, nhưng cô từ lúc mới vào đã cho thấy thiên phú hết sức hơn người, khiến cho mấy giáo viên tranh nhau giành cô.
Sau đó, cô chọn một người thầy đồng hương với mình, đi theo người đó học thiết kế trang sức.
Thiết kế vẽ nhiều nhất chính là nhẫn.
Khi đó cô còn đang suy nghĩ, tương lại lúc cùng Phong Đình Quận kết hôn, nhất định phải đeo chiếc nhẫn do chính mình thiết kế, như vậy mới coi là có ý nghĩa kỉ niệm.
Cô đã vẽ rất