Phong Đình Quân lái xe như muốn bay lên.
Thời Ngọc Minh căn bản không dám nhìn ra bên ngoài, dứt khoát nhắm chặt mắt lại.
“Phong Đình Quận, anh muốn chết thì cứ đi chết một mình đừng có kéo theo tôi!”.
Phong Đình Quân ngồi ở ghế tài xế, gương mặt lạnh lùng, mắt nhìn về phía trước, nhìn như đang chuyên chú lái xe, vừa mở miệng nhưng lại không cầm được lửa giận: “Nói, người đàn ông lăng chạ đó là ai?”
“Anh ấy không phải là người lăng chạ!”
Phong Đình Quân cười lạnh một tiếng: "Không nói có đúng không?”
Thời Ngọc Minh cố đè xuống nỗi sợ trong lòng, cắn răng nói: “Tôi cũng không biết anh ấy là ai? “Được lắm!”
Xe bị đẩy đến tốc độ tối đa, tính năng của Maybach được phát huy đến trình độ cao nhất.
Thời Ngọc Minh có cảm giác linh hồn của mình cũng bị bắn lên mấy tầng mây rồi.
Tựa như qua một thế kỷ, đuôi xe mới dừng ở trước cửa nhà cũ của nhà họ Phong.
Phong Đình Quân xuống xe trước, sau khi mở cửa xe sau, trực tiếp ôm ngang cô ra.
“Phong Đình Quân anh muốn làm gì?”
Nhịp bước chân của Phong Đình Quân hoàn toàn không có ý muốn dừng lại, sau khi vào nhà cũ thì đi cầu thang lên lầu: “Trong lòng cô cũng biết, còn muốn hỏi tôi làm gì?”
Trong lòng Thời Ngọc Minh trầm xuống, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch: “Anh...!Anh khốn kiếp!”
"Thì sao?” Phong Đình Quân cười lạnh, quay đầu nhìn cô: “Cô sắp phải ngủ với một tên khốn kiếp, trong lòng khó chịu à?”
Thời Ngọc Minh liều mạng giãy dụa trong ngực anh, không ngừng đánh: “Anh buông tôi ra! Buông tôi ra! Cố Quân Nhi không thể thỏa mãn anh được à? Vậy thì anh đi tìm người phụ nữ khác đi chứ! Phong Đình Quân anh có nghe không hả? Anh buông tôi ra!”
“Không buông” Phong Đình Quân một cước đạp cửa phòng ngủ ra, thẳng thừng ném cô lên giường, đè cả người lên: “Thời Ngọc Minh, tôi hối hận rồi”
Phong Đình Quân không mập, nhưng thân hình cao lớn.
Sức nặng của một người đàn ông đè ở trên người cô vẫn đủ để khiến cô khó mà chống đỡ được.
Thời Ngọc Minh đau đến ứa cả nước mắt, bàn tay đánh trên người anh càng lúc càng không còn chút sức lực nào, giống hệt như đang cù lét vậy: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Phong Đình Quân, ban đầu sống chết muốn ly dị là anh! Anh không phải muốn
cùng với Cổ Quân Nhi, hai người kề vai sát cánh à? Tôi tác thành cho anh, tôi lui lại rồi còn không được à? Anh rốt cuộc muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi?”
Phong Đình Quân nắm được cằm cô, hung hăng hôn lên.
"Um!"
"Tiết kiệm chút khí lực đi, một lát nữa còn dùng”
Môi vừa đau vừa tê dại, nhưng lòng của Thời Ngọc Minh dần dần chùng xuống.
Dựa vào cái gì?
Trên cái thế giới này thật chẳng lẽ một chút xíu công bằng cũng không chịu cho cô hay sao?
Phong Đình Quân nói không muốn, thì ngay lập tức hận không được một cước đá văng cô ra.
Bây giờ nói muốn, thì có thể cưỡng ép bắt cô mang đi?
Cái thế giới này thật quá không công bằng.
Nếu như là tiên sinh ở đây...!
Tiên sinh...!
Vừa nghĩ tới tiên sinh, nước mắt của Thời Ngọc Minh liền không ngừng được.
Phong Đình Quân nểm được mùi vị mặn chát trong miệng, mới rốt cuộc tìm về được một tia lý trí, chống người lên, cặp mắt vẫn đỏ ngầu như cũ.
Anh không nhìn được kéo cà vạt của mình một cái, cau mày nói: "Khóc cái gì?”
Thời Ngọc Minh quay đầu đi chỗ khác, lấy tay che mặt mình, không muốn để cho anh ta thấy một mặt yếu đuối này của mình.
Nước mắt của cô rốt cuộc cũng khiến cho Phong Đình Quân tỉnh táo lại một chút, anh thở dài, lăn xuống sang một bên: “Ngọc Minh, tôi hối hận rồi”.
Thời Ngọc Minh không lên tiếng, trở người quay lưng về phía anh.
“Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Anh ta cho cô cái gì? Tiền, nhà, xe, còn cái gì nữa? Cô nói ra, tôi cho cô gấp đôi.
Sau này cô nhà cũ, còn có thể lúc nào cũng được thấy Minh Nguyệt”
Thời Ngọc Minh cắn môi, cả người đều run rẩy.
Phong Đình Quân quay đầu nhìn cô.
So với lúc gặp mặt lần trước, cô đã gầy đi hơn một chút rồi.
Quần áo trên người vẫn là của sáu năm trước, thế mà vẫn mặc vừa vặn trên người cô.
Bây giờ trông thấy, lại có vẻ trống rỗng.
Cô ôm chân mình, co ro cả người lại, mỗi lúc một run rẩy hơn.
Trong nháy mắt, Phong Đình Quân cảm nhận được một cảm giác vô lực, giống như là có một chậu nước lạnh, nghiêng từ trên đầu đổ xuống, dập tắt hết toàn bộ nóng bỏng khi nãy.
"...!Từ sau lần trước cô cho con uống sữa mẹ, sau đó, con cũng không thích uống sữa bột nữa.
Mỗi lần cho con uống sữa phải dỗ rất lâu”
“Cô có muốn đến xem con không?”
Nói đến con gái, Thời Ngọc Minh bấy giờ mới rốt cuộc có phản ứng, cơ thể có chấn động một cái, nhẹ nhàng và một tiếng.
Phong Đình Quân bước xuống từ trên giường, đứng trên mặt đất: “Đi thôi, chúng ta đi xem Minh Nguyệt” “Phong Đình Quân." Thanh âm của cô vẫn còn thút thít, dường như còn có chút yếu ớt, có vẻ như có gì đó không đúng.
“Ừ?” Anh nghiêng người qua, đi tới bên cạnh cô: “Cô nói đi,