Thu âm có rất nhiều, rất nhiều.
Mất đến hơn một giờ mới phát được hết toàn bộ.
Trong thu âm, thanh âm của Thời Ngọc Minh uyển chuyển êm ái, thật giống như người phụ nữ mang theo tình thương của mẹ, luôn có thể dùng ôn nhu dịu dàng của cả một đời lấy ra, đặt ở trước mặt con.
Trái tim không chút nào đề phòng, cứ đơn giản mở ra như vậy.
Cô sắp chết rồi.
Nhưng trong những đoạn ghi âm của cô, cho tới bây giờ cũng không nói cho con hay rằng mẹ của mình sắp phải chết.
Cô sẽ thật dịu dàng mà nói mẹ phải đi đến một thế giới tốt đẹp khác, nơi đó rất đẹp, rất yên tĩnh.
Đối với trẻ con mà nói, ý nghĩa của cái chết với chúng quá mức nặng nề, huống chi còn là mẹ ruột qua đời.
Cũng may, con còn nhỏ, con không hiểu được chuyện này rốt cuộc có biết bao nhiêu là tuyệt vọng.
Con vẫn sẽ cảm thấy, chẳng qua là mẹ đi đến một nơi xa, mẹ vẫn rất yêu thương mình.
Chờ khi con lớn một chút, đến khi con có thể hiểu được hàm nghĩa của những lời này, thì như vậy tổn thương với con mới có thể hạ đến mức nhỏ nhất.
Phong Đình Quân dùng tay ôm ngực thật chặt, đau khổ ngồi xổm xuống.
Trong khoảng thời gian một năm trước kia, cô gom góp chút sức lực cuối cùng, năn nỉ anh, cũng không phải là vì lừa gạt anh, cũng không phải là vì đùa bỡn với anh mà chỉ là muốn tìm một cơ hội sống cho con trai bọn họ mà thôi.
Thanh âm của Thời Ngọc Minh từ đầu dây bên kia ri rỉ truyền sang, dường như còn mang theo chút từ tính đặc biệt.
Rõ ràng là giọng nói ôn nhu như nước chảy, nhưng từng câu từng chữ lại giống như một cái chày, từng hồi từng hồi nện vào khúc xương mềm trong lòng Phong Đình Quân.
Thẩm Như Ý đã sớm ngẩn người, nước mắt đầy mặt.
Cô ấy đứng, từ trên cao nhìn xuống Phong Đình Quân, hỏi: “Dương là ai?”
Dương ấy à?
Anh còn chưa gặp đứa bé kia.
Nhưng mà...!Tên của cậu bé đó là Phong Dương.
Nhật, Nguyệt, Tinh, bọn họ đã tính đủ, đó là cái tên họ thống nhất chọn cho con của mình.
“Dương là...!Con trai tôi” Thanh âm của Phong Đình Quân trầm trầm, âm u đáng sợ: “Năm nay năm tuổi.
Từ khi ra đời đã phải nằm trong bệnh viện năm năm, cho đến năm nay mới được máu cuống rốn của Minh Nguyệt cứu sống.
Nhưng tôi, với hết thảy những thứ này đều không biết gì hết."
Thẩm Như Ý cắn răng, hung ác nói: “Phong Đình Quân, anh thật là một người cặn bã!”
Anh cười khổ.
Đúng vậy, là anh cặn bã, từ đầu đến cuối là người cặn bã.
Căn bản không biết sự tồn tại của con trai ruột của mình, căn bản không biết người phụ nữ yêu mình nhất mắc bệnh nan y, ngay cả Minh Nguyệt...!Anh còn tước đoạt cơ hội được gặp con của Thời Ngọc Minh.
Cô còn có thể sống được bao lâu nữa? Còn có thể gặp con gái mình được mấy lần nữa?
Nếu như lần này có thật sự không chịu nổi, như vậy thì từ khi Minh Nguyệt ra đời, cô cũng chỉ được gặp con một lần kia.
Toàn bộ không quá nửa giờ.
"Phong Đình Quân, anh mở mắt ra nhìn một chút đi! Vểnh tại lên mà nghe một chút! Thời Ngọc Minh sinh cho anh hai đứa con, lần trước lại vứt tôn nghiêm của mình xuống dưới chân, trở về nước tìm anh nghĩ cách cứu con trai.
Nhưng anh kéo dài năm năm không gặp cậu ấy! Còn ép cậu ấy li dị! Lần này, Ngọc Minh còn chưa hết ở cữ, anh đã mang con gái đi khỏi bên cạnh cậu ấy...!Anh...!Tôi hối hận rồi! Sét đánh trúng đầu anh cũng coi như là quá tiện cho anh rồi!”
Thẩm Như Ý cuồng loạn mắng, mắng đến sau cùng, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.
Ngồi dựa vào trên ghế chờ, yên lặng rơi nước mắt.
Phong Đình Quân cứ mặc cho cô ấy mắng, một câu cũng không nói.
Nếu như anh để cho Thẩm Như Ý mắng đủ ba ngày ba đêm, mắng đến sảng khoái, mắng đến vui vẻ tràn trề, dùng mọi lời lẽ ác độc nhất trên đời vứt vào mặt anh, vậy trời cao kia có thể trả Ngọc Minh của anh lại cho anh hay không?
Cạch một tiếng, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra từ bên trong.
Trong nháy mắt, Phong Đình Quân vụt nhanh tới: “Bác sĩ, vợ tôi cô ấy sao rồi?”
Bác sĩ lắc đầu một cái, trong giọng nói mang ý an ủi: “Lần này đã cứu lại được, nhưng mà...!Xác định rồi, cô ấy đúng là bị ung thư phổi thời kì cuối.
Loại bệnh này, đến nhanh đi cũng nhanh.
Chờ khi cô ấy tỉnh lại, anh hỏi xem cô ấy muốn ăn cái gì, muốn đi đầu thì tận lực thỏa mãn ước nguyện cho cô ấy đi, đừng để cho mình tiếc nuối”
“Bác sĩ” Phong Đình Quân cản bác sĩ lại, hỏi tới: “Vậy cô ấy...!Nhiều nhất có thể sống được bao lâu?”
"Cái này khó mà nói” Bác sĩ đáp: “Bệnh ung thư giống như là quả bom hẹn giờ vậy, cũng không ai biết là bao lâu thì sẽ phát nổ.
Tôi theo nghề thuốc bao năm, gặp bệnh nhân mắc ung thư sống đến cuối đời, cũng gặp người vừa chẩn đoán đúng bệnh ngày thứ nhất, ngày thứ hai đã qua đời.
Thế sự vô thường, ngày nào cũng có thể là ngày cuối cùng
Phong Đình Quản lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đứng không vững, ngã thẳng xuống đất.
"Thân nhân ở đâu?” Y tá đi ra: “Đi đóng viên phí”
Thẩm Như Ý đoạt lấy biên lai, không cho Phong Đình Quân cơ hội, mau chóng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là thân nhân của cô ấy.
Cô y tá, xin hỏi đóng viện phí ở đâu, tôi đi!”
“Được, cô đi cùng