Hai chữ tạm biệt này rất mâu thuẫn.
Mang mong đợi gặp lại, cũng lại mang ý nghĩa của đoạn tuyệt.
Dọc đường đi, Phong Đình Quân đều đang nghĩ đến câu nói cuối cùng mà Thời Ngọc Minh nói với anh kia.
Thật sự tạm biệt, nói dễ dàng như như vậy, nhưng trong đó lòng cô có bao nhiêu chua xót, cũng chưa biết bao áy náy của anh.
Thời Ngọc Minh luôn là như vậy, cự tuyệt cũng cự tuyệt rất bình tĩnh, tức giận cũng rất biết cách khắc chế.
Không giống như Cố Quân Nhi, vì thúc giục anh kết hôn, vì cưỡng ép má Phúc chết, đã gần như cuồng loạn.
Đúng rồi, cô hình như cũng từng có một lần cuồng loạn, là lần đó ở biệt thự, cô động thú với Cổ Quân Nhi.
Bây giờ anh nhớ lại, khi đó Thời Ngọc Minh giống như là một con báo muốn ăn thịt người, quen biết với cô hơn mười năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy bộ dạng đó của cô.
Trở lại nhà cũ, đã là sau nửa đêm.
Quản gia hẳn đã dỗ Minh Nguyệt ngủ, anh đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, không thể lại đánh thức con gái.
Anh tựa vào bên cạnh xe, ngửa đầu nhìn trời cao, cho đến khi sắc trời dần dần sáng lên.
“Cậu chủ, rốt cuộc cậu đã về!”
Năm giờ sáng, quản gia vừa vặn tỉnh lại pha sữa bột cho Minh Nguyệt, mở cửa một cái liền thấy Phong Đình Quân không biết trở lại từ lúc nào.
Anh giống như một pho tượng thạch cao, ngẩng đầu nhìn trời vô ích.
Ông ta đi tới, theo ánh mắt của anh nhìn lên, nhưng trừ đám mây ra thì không thấy cái gì nữa.
“Cậu chủ, cậu đang nhìn cái gì thế?”
“Nhìn sao”
Người quản gia già không hiểu: “Cậu chủ, bây giờ trời đã sáng rồi.
Mặt trời cũng ló rồi, nào còn có sao chứ?”
“Có” Phong Đình Quân hết sức khẳng định: “Ngọc Minh từng nói, sao không có rời đi, chẳng qua là bị ánh sáng Mặt trời che đi mất, nhưng nó vẫn luôn tồn tại, cho đến bây giờ cũng chưa từng rời đi”
Người quản gia mặt đầy vẻ lo ấy: “Cậu chủ, có phải cậu gặp chuyện gì hay không? Ngọc Minh không chịu tha thứ cho cậu sao?”
"...!Cô ấy không tha thứ cho cháu là phải”
“Nhưng hai người yêu nhau như vậy.
Nên ở bên nhau mới đúng.
Hơn nữa Minh Nguyệt cũng chào đời rồi, hai người không muốn cùng nhau nhìn Minh Nguyệt lớn lên hay sao? Có thể là tôi già rồi, thật sự không quá rõ, có mâu thuẫn gì có thể gây gổ hung hăng ồn ào dữ như vậy?”
"Không có gì, đều là cháu không tốt." Phong Đình Quận hít sâu một hơi nói: "Minh Nguyệt tỉnh chưa?"
Nói tới bé con Minh Nguyệt, người quản gia già mặt đầy là từ ái: "Tỉnh rồi, mới sáng sớm đã tỉnh rồi.
Đứa bé này thật khôn khéo.
Mấy đứa nhỏ khác thì đều than vãn khóc lớn, con bé thì không, ngoan ngoãn chờ người lớn tỉnh, bị ba bi bô nói chuyện”
Trong lòng Phong Đình Quân ấm áp hơn một ít: “Cháu đi pha sữa cho bé”
Ba ngày sau, Phong Đình Quân nhận được một email xa lạ.
“Xin chào Tổng Giám đốc Phong, tôi là luật sư đại diện cho cô Thời Ngọc Minh, Hoắc Viễn Thiên, tôi toàn quyền thay mặt cô Thời Ngọc Minh đến bàn chuyện ly dị với ngài”
Hoắc Viễn Thiên, anh biết cái tên này.
Đã gặp một lần ở trong bệnh viện, con trai Dương của anh là do anh ta một tay chăm sóc, ở nước Mĩ.
Anh kéo xuống dưới cùng email, tìm được số điện thoại văn phòng luật của họ, gọi điện tới.
Bên kia rất nhanh chóng bắt máy, nhưng nói tiếng Anh: “Hello?”
“Xin chào, tôi là Phong Đình Quận”
“...!Anh chờ một chút”.
Hoắc Viễn Thiên cầm điện thoại đi đến sân thượng, mới lần nữa nói: “Xin chào Tổng Giám đốc Phong, bên chỗ anh lúc nào thì thuận lợi đi làm thủ tục ly hôn?”
Phong Đình Quân cau mày: “Anh là...!Người đó sao?”
“Người nào?” Hoắc Viễn Thiện cũng mờ mịt: “Tổng Giám đốc Phong, anh đang nói gì thế?”
Không phải anh ta.
Không biết tại sao, anh lại cảm thấy có chút yên tâm.
“Không có gì” Phong Đình Quân nói: “Anh vẫn còn ở nước Mĩ sao?”
“Đúng, nhưng cái này sẽ không có ảnh hưởng đến tiến trình ly hôn.
Nếu ngày mai anh có thời gian thì hôm nay tôi có thể bay về ngay lập tức
“Tôi muốn gặp con trai tôi một lần” Trong thanh âm của Phong Đình Quân mang khẩn cầu vô cùng khẩn khiết: “Năm năm nay cảm ơn anh chiếu cố Dương.
Có điều, tôi là bố ruột của bé, tôi...!Muốn gặp bé”
Hoắc Viễn Thiên hồ nghi nói: “Ai nói bé là con trai ruột của anh? Bé không phải.
Không tin anh đi làm giám định đi.
Chọn đại một bệnh viện ở nước Mĩ, tôi tùy anh”
Phong Đình Quân khẽ thở dài một tiếng.
Trước đó Vincent cũng nói giám định ở nước Mĩ cũng chỉ ra Dương không phải là con trai của anh, hóa ra là Hoắc Viễn Thiện đã ra tay.
“Là Ngọc Minh chính miệng nói cho tôi” Anh nói.
"...!Cái gì? Cô ấy nói với anh?”
“Ừ, Ngọc Minh đã nói cho tôi nghe hết tất cả.
Tôi đồng ý li dị, nhưng tôi muốn gặp con trai mình một lần.
Những năm nay Dương may mà có anh chăm sóc, tôi thật sự thiếu nợ hai mẹ con cô ấy quá nhiều”
Hoắc Viễn Thiên ngẩn người: “Tổng Giám đốc Phong, hôm nay anh uống lộn thuốc à? Lần trước gặp anh ở bệnh viện cũng không giống như bây giờ?
“Thật xin lỗi.”
“Anh không cần nói xin lỗi với tôi, đây là anh nợ Ngọc Minh cùng với Dương.
Tôi rất thích Dương, có thêm bé cuộc sống của tôi cũng chẳng có gì phiền toái.
Ngược lại, tính cách của cậu bé rất vui tươi, cũng chữa lành cho