Người nọ không cho cô câu trả lời xác thực.
Chỉ là nói: "...!Tôi có phải Lục Hào hay không với cô mà nói rất quan trọng hay sao?”
Thời Ngọc Minh cắn môi, không biết nên trả lời làm sao.
Nhưng mà...!
Quả thật rất quan trọng.
“Thưa anh, nếu như anh thật sự là Lục Hào, thì tôi sẽ..”
Người nọ cười khẽ: “Cô sẽ làm gì?”
“Tôi cảm thấy anh và Như Ý nên đi nói chuyện thẳng thắn một chút.
Quá khứ giữa hai người có hiểu lầm, cần cởi bỏ khúc mắc.
Trong lòng anh còn để ý đến cô ấy như vậy, còn...!Còn tới tìm tôi.
Hai người nên ngồi xuống nói ra chuyện năm đó một lượt cho thật tốt”
Người nọ khẽ thở dài một cái, ôm ngang cô lên, đi tới bên mép giường nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt cô vào trong ngực: “Ngọc Minh, có lúc, quan hệ giữa người và người rất vi diệu.
Lúc nào gặp phải, lúc nào tách ra, kết quả sau cùng hoàn toàn khác nhau.
Bỏ lỡ một lần, đời này có lẽ cũng không có cơ hội được gặp mặt lại, cũng không cần thiết, nếu cứ ép uổng sẽ chỉ khiến cả hai người thêm khó xử mà thôi”.
Thời Ngọc Minh cảm giác mình quên cả hô hấp, cũng mất đi bản năng hô hấp.
Lời này của người nọ, giống như là thậm chấp nhận, cũng như là từ chối.
Cô cảm thấy có thể là thuốc gây tê lúc làm giải phẫu có tác dụng chậm, hoặc giả là người nọ quả thông minh, cô căn bản không đoán ra được tâm tư của anh ta.
“Ngọc Minh, trước đó không phải cô đã đồng ý với tôi sẽ không vấn vương mãi chuyện thân phận của tôi rồi hay sao? Cái đề tài này hãy dừng lại ở đây, chúng ta cùng nhau đi nốt quãng đường cuối cùng có được hay không?”
Lần này, Thời Ngọc Minh không khỏi cúi đầu.
Cô cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Thưa anh, thật xin lỗi, là tôi nuốt lời.
Có điều, đây là lần cuối cùng tôi tò mò về thân phận của anh.
Bởi vì chuyện này liên quan đến bạn thân tôi.
Sau ngày hôm nay sẽ không nhắc đến nữa”
“Được”
“Bây giờ tôi cũng không có cách phân biệt rốt cuộc anh có phải là Lục Hào hay không.
Nhưng nếu anh đúng thực là người đó, vậy thì tôi muốn nói với anh rằng Như Ý là cô gái tốt.
Hai người còn có cơ hội vãn hồi, trở về với nhau một lần nữa.
Nếu như anh không phải là người đó vậy coi như tôi chưa nói mấy lời này, anh nghe như gió thoảng qua tại là được.”
Người nọ không lên tiếng, dường như cũng đang suy nghĩ lời của cô.
Thời Ngọc Minh lại bổ sung một câu: “Thưa anh, trước đó anh nói gì tôi cũng nghe hết.
Nhưng khi nãy anh mới nói, có vài người bỏ qua rồi thì sẽ lỡ mất một đời.
Điều này tôi cảm thấy thật ra cũng không hoàn toàn đúng.
Nếu như còn có đường vãn hồi, tại sao không đi cố gắng một chút? Nếu như nhớ mãi không quên đối phương, luôn giữ trong góc quý báu nhất trong lòng, vậy tại sao không hết sức đi tranh thủ thử một lần chứ?”.
Người nọ ôm chặt lấy cô: “Ngọc Minh, cô cảm thấy tôi nên đi dùng toàn lực vãn hồi hay sao? Bất kể tôi có phải là Lục Hào hay không, bất kể người phụ nữ tôi yêu mến có phải Thẩm Như Ý hay không, nếu như còn có một phần nghìn cơ hội, khả năng rất mong manh, mong manh, tôi cũng nên đi vãn hồi sao?”.
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: "...!Nếu như còn có cơ hội, thì đừng để cho mình có tiếc nuối.
Giống như tôi, vốn là còn muốn đoạt lại công ty cùng tài sản của bố mẹ, đuổi nhà cậu tôi từ trong nhà tôi ra ngoài, lại đem nhà họ Phong trả cho Phong Đình Quân, nhưng mà...!Tôi không biết mình còn có thể sống được bao lâu, chuyện này có khi mới làm được một nửa thì tôi đã chẳng còn”
“Sẽ không đâu” Người nọ giống như thể là vô