"Đình Quân, Đình Quân?"
Đầu đau đến sắp nứt.
Lúc Phong Đình Quân tỉnh lại, cả người giống như là say rượu vậy, nhức đầu đến muốn nổ tụng, tay chân cũng đau nhức hệt như thể chạy qua một cuộc marathon.
Anh phát hiện trên người mình chỉ có áo choàng tắmrộng thùng thình rớt xuống bên hông, mà Cố Quân Nhi bên cạnh đang nằm ở trên ngực anh, mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu đen, mặt đầy thẹn thùng nhìn anh.
"Đình Quân, tối hôm qua...!Em thật hạnh phúc."
Phong Đình Quận ngay lập tức đẩy cô ta ra, lảo đảo xung giường, nhanh chóng nhặt quần áo từ dưới đất lên mặc vào.
Cố Quân Nhi cũng đi xuống theo, cả người dán vào trên lưng anh, hai tay vòng ôm ở eoanh: "Đình Quân, em biết lỗi rồi, sau này em cũng sẽ không ghen tị với Thời Ngọc Minh nữa đâu.
Chúng ta sống qua ngàyvới nhau thật tốt, được không?"
Phong Đình Quân nhíu mày, tránh thoát khỏi cô ta: "Cô bỏ thuốc tôi?"
"Em không có.."
"Còn dám nói không có?" Phong Đình Quân cắn răng, nổi gân xanh: "Tối ngày hôm qua xảy ra chuyện gì một chút tôi cũng không nhớ, nếu êm đẹp thì làm sao tôi có thể ngủ ở đây cho được?"
Lúc này, nụ cười trên mặt Cố Quân Nhi liền cứng lại.
Có điều, cô ta nhớ lại lời của mẹ Trương Huệ nói: "Những thứ khác hết thảy cũng không quan trọng, coi như là Phong Đình Quận ói ở trên mặt con, con cũng phải giữ vững ôn nhu và hiểu chuyện, nói cậu ta nên giỏi ói tốt.
Quân Nhi, chúng ta thành bại là ở hành động này, chỉ cần để cho cậu ta biết con có thai, chuyện sẽ có đườngvãn hồi, nếu không con cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Ngọc Minh ôm con nhãi con kia bước từng bước vào nhà, sáu năm của con khi ấy toàn bộ đều uổng phí!".
Cố Quân Nhi cắn răng, sáu năm này cô ta không thể uổng phí!
Ngược lại không phải là bởi vì chưa cầm đủ tiền, so với mấy lão già trước kia cô ta gặp thì Phong Đình Quân cũng lớn hơn một chút.
Trong sáu năm này Cố Quân Nhi lấy được không ít từ Phong Đình Quân.
Cũng chính bởi vì Phong Đình Quân hào phóng, cho nên cô ta không muốn tùy tiện buông con cá lớn này.
Hơn nữa, cô ta đã không còn trẻ, so sánh cùng cô gái chừng hai mươi đã không còn sức cạnh tranh nữa, rời khỏi Phong Đình Quân, muốn lạitìm người kế tiếp, còn khó hơn lên trời.
Cho nên bất kể như thế nào, cô ta đều phải ôm chặtcây đại thụ Phong Đình Quân này, chỉ cần cô ta có con của anh.
Cái chết của má Phúc, anh cho dù biết cũng sẽ không báo cảnh sát bắt cô ta.
Anh yêu con như vậy, làm sao chịu cho con không có mẹ bầu bạn chứ?
Nghĩ tới đây, Cố Quân Nhi vẫn phát huy khả năng diễn xuất như trước của mình, nhẹ giọng nói: "Đình Quân, em nói chuyện giữ lời, chuyện tối ngày hôm qua anh biết em biết, em sẽ không nói cho Thời Ngọc Minh, coi như là...!Cho bức tranh sáu năm qua của chúng ta một cái kết viên mãn đi.
Cũng cho em một kí ức tốt đẹp, để sau này có thể nhớ mãi về mùi vị của nó."
Lời này cô ta nói mà huyễn nhiên muốn khóc, mười phần ai oán, nhưng