Bằng Tử Y nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, nhẹ giọng hoang mang nói: “Nghĩ không ra, có loại cảm giác này, nhưng không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả được, chính là cảm giác rất kì lạ. Tỷ tỷ, nếu là ngươi thấy, có lẽ rsẽ hiểu được. Dù sao cũng cảm thấy không ổn.”
Lâm phu nhân mỉm cười một chút, nhìn muội muội vẻ mặt hoang mang, trong lòng lại có chút động, là một cái nữ tử như thế nào, lại có thể làm cho kẻ vốn dĩ trong mắt không tồn tại người khác như muội muội mình kiêng kị đến thế?! Bên người Hi Thần không phải lần đầu tiên xuất hiện nữ tử xa lạ, muội muội không phải chưa từng tức giận qua, nhưng, lúc này đây lại tỏ ra lo lắng, chẳng lẽ còn có người so với Nhược Hân còn hấp dẫn hơn?
Nhược Hân, tuổi trẻ như vậy , lại là nữ tử xinh đẹp, từng làm cho bao nhiêu người trong giang hồ mong nhớ ngày đêm? Còn có nữ tử nào có thể có mị lực như Nhược Hân?
“Hi Thần đâu?” Lâm phu nhân đột nhiên mở lời đổi đề tài, hỏi.
“Đại khái là đang ở cùng Hân nhi.” Bằng Tử Y thuận miệng nói.
Tiệm rượu Thưởng Bạch Nhật. Hương rượu thoảng qua mũi. Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng vẫn có mấy người ngồi uống rượu nói chuyện phiếm, bên cạnh cửa sổ, Lâm Hi Thần ngồi, độc châm độc ẩm (tự rót tự uống)
Nghe thấy người ngồi bàn bên cạnh nói chuyện.
“Làm gì bây giờ, mọi chuyện đã thành như vậy, cũng không thể cứng rắn đoạt người khác mang đi?” Âm thanh này rất quen thuộc, Lâm Hi Thần không cần quay đầu, cũng biết, hẳn là người đã gặp đêm trước – Hà Gia Thuỵ, thanh âm trầm ổn, “Huống chi, đối phương lại là ca ca ngươi. Bọn họ thởu nhỏ cùng nhau lớn lên, coi như là thanh mai trúc mã, vốn là trời đất tạo nên một đôi, ngươi vẫn du lịch ở bên ngoài, bây giờ trở về, cho dù tiếp tục gặp mặt, cũng không thể tiếp tục sinh ái mộ ở trong lòng nữa.”
“Ta biết!” Là thanh âm của Tô Thanh Dân, mờ mịt, bất đắc dĩ, khổ sở, “Ta biết lời ngươi nói rất có đạo lý, chính là, thân bất do kỷ (không thể kiểm soát), tâm không dứt được! Ngày trước, thời điểm cùng ngươi uống rượu gặp được nàng, lúc ấy thực nghĩ nàng là một cái tiểu nô tỳ của Hiệp Vương phủ, bộ dáng thanh cao như vậy, không tô son trát phất, không kiêu căng không nũng nịu, nhìn nàng làm cho người ta cảm thấy thân thiết, không khỏi liền sinh yêu mến trong lòng. Một lòng đi tìm, thế nhưng khi biết được nàng là Hiệp Vương phủ nhị nữ nhi, thật sự là mừng rỡ như điên, thầm nghĩ yêu cầu cha mẹ tiến đến cầu hôn, giữ làm của riêng cả đời, lại không nghĩ rằng, nàng dĩ nhiên là người trong lòng đại ca, là đại tẩu tương lai, — biết rõ như thế, lại không buông tay được!”
Lâm Hi Thần sửng sốt, hắn là nhìn ra Tô Thanh Dân thích Hiệp Phàm, nhưng không biết thích đến sâu đậm, đến không buông tay được như thế. Chẳng lẽ Hiệp Phàm thực sự tốt vậy sao? Làm ột người lần đầu gặp nàng sẽ không buông tay được?
Chẳng lẽ, cùng là bởi vì nàng, mới thấy uống rượu vô vị như thế?
“Thanh Dân, như vậy không tốt.” Hà Gia Thuỵ nhẹ giọng khuyên bảo, “Hiệp cô nương là cô gái tốt, nhưng không nhất định là chỉ có mỗi mình nàng. Hiệp gia không phải có Tam tỷ muội sao? Nghe nói tỷ tỷ cùng muội muội của nàng đều rất được, nhất là tỷ tỷ nàng, một vị tiểu thư đoan trang dễ gần, vì sao không nhìn thử xem có thể lấy về nhà hay không.”
Tô Thanh Dân lắc lắc đầu, thở dài, khổ sở nói: “Trong lòng có nàng, làm sao có khả năng tiếp tục dung nạp người khác, nhắm mắt lại đều thấy ánh mắt sáng tỏ, thanh cao kia, im lặng ôn hoà nhìn ta như vậy, cho dù chết thật sự cũng đáng. Đến, uống rượu!”
Lâm Hi Thần trong lòng thầm cả kinh, nhìn không được lên tiếng chửi rủa, bưng chén rượu lên, một lần cạn hết, nhìn ngoài cửa sổ, đêm sâu thăm thẳm chỉ còn lại có ánh trăng như nước, tịch mịch lạnh lùng.
Ba người trên hai cái bàn cách xa nhau, nhiều tâm tư, ai cũng không có chú ý chỉ uống rượu của chính mình, nói được là cái thống khoái. Vừa uống vừa nghĩ ngợi, thế nhưng ba người đều uống rượu, say đến không nhận thức rõ đối phương là ai, say đến trong ánh mắt đều có lệ, không biết vì sao mà rơi.
Tia sáng buổi sớm mỏng manh, Lâm Hi Thần bước chân lảo đảo, lắc lư lắc lư trở lại khách sạn, vừa mới bước chân vào gặp phải Đỗ Nhược Hân, vẻ mặt lo lắng cùng bất an. “Hi Thần ca ca, ngươi cả đêm qua chạy đi đâu, làm ta lo chết.”
Lâm Hi Thần cười cười, trong men say có chút mông lung, thực thực giả giả nói :”Nhược Hân, ngươi yêu ta sao? Hẳn là vậy đi, ngươi cũng