Bằng Lục Y chợt khẽ lay động thân mình, Hiệp Phàm liền cảm thấy một luồng khí lạnh bức người. Phản xạ muốn tránh đi, nàng tin tưởng rằng lấy võ công của mình muốn né một chiêu này là cực kì đơn giản, nhưng, không biết vì cái gì, nàng lại tình nguyện lựa chọn không nhúc nhích. Nhẹ nhàng “A” một tiếng ngã xuống bên cạnh người Nhược Hân.
“Mẫu thân!” Lâm Hi Thân hô lên, một chiêu này có thể đoạt mạng người ta, trên giang hồ rất ít người có thể đỡ được, vì sao mẫu thân lại muốn dùng nó tấn công Hiệp Phàm? ” Hiệp Phàm không có võ công! Nàng có thể bị thương!”
Hiệp Phàm vẫn đang bất động, bày ra bộ dáng không biết chuyện gì xảy ra.
Khuôn mặt lạnh lùng. Bằng Lục Y bỗng nhiên cười nhẹ, im lặng nói: “Ngươi quả nhiên không có võ công. Bất quá, cũng có vài phần đảm lượng” (mình nghĩ cái này là can đảm)
Tâm lý Hiệp Phàm run lên một chút, vừa nãy nếu mình hành động, chỉ sợ Bằng Lục Y sẽ không bỏ qua, hơn nữa, sau khi biết quan hệ giữa mình và Nhạc Tình Mai, có lẽ Nhạc Tình Mai sẽ không còn những ngày thanh nhàn.
“Lâm phu nhân nghi ngờ ta có võ công trong người?” Hiệp Phàm mỉm cười, thản nhiên nói, “Quả nhiên lo lắng chu đáo, không biết Hiệp Tâm làm ra chuyện gì lại khiến phu nhân nghi ngờ như thế? Chẳng lẽ tiểu muội lại đem mấy chiêu công phu mèo quào học được của thị vệ trong phủ ra làm cho ngài chê cười?”
Bằng Lục Y thản nhiên nói: “Nha đầu kia, ta không biết, cũng không muốn nói tới nàng, nói về ngươi đi. Ta thực sự rất tò mò, nữ tử làm uội muội ta đau đầu, đến tột cùng đáng sợ như thế nào.”
Hiệp Phàm mặt không đổi, im lặng đứng, lạnh nhạt đối mặt Bằng Lục Y.
Nàng, cùng lắm mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt vẫn mang nét trẻ con, màu da trong suốt như ngọc, mi thanh mục tú, đôi mắt trong sáng điềm tĩnh, thâm thuý. Nhìn không ra nàng đang suy nghĩ cái gì, cũng nhìn không ra chút trưởng thành chín chắn nào, chỉ giống một nữ tử khuê các chưa lấy chồng. Thế nhưng vì sao lại khiến cho lòng nàng cảm thấy rất nghi ngờ, thậm chí còn mơ hồ có chút bất an.
Đột nhiên, Lâm phu nhân hướng tới Hiệp Vương gia mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Hi Thần là đứa con ta thương yêu nhất, bây giờ cũng nên cưới vợ, tuyển lâu như vậy mà vẫn chưa chọn được đối tượng thích hợp, không biết, Hiệp Vương gia có nỡ bỏ đứa con mình yêu thích, đem nàng gả cho Hi Thần.”
Hiệp Vương gia vẻ mặt kinh ngạc, nửa ngày nói không nên lời. Lúc sau mới thì thào: “Việc này…, thật khó xử, Phàm nhi đã hứa gả cho người ta, Tô gia cũng đã đưa sính lễ tới, mấy ngày nữa cũng sẽ tới rước dâu, làm sao có thể một nữ gả hai chồng?”
“Thật không ?” Bằng Lục Y thản nhiên, lạnh lùng, không hề thương lượng nói, “Vậy từ hôn nhà kia. Cô nương này ta đã nhìn trúng, trừ Lâm gia của chúng ta, nếu gả cho người khác, gả cho nhà ai, ta liền diệt nhà người đó.”
Hiệp Phàm bỗng thản nhiên nói: “Lâm phu nhân, Hiệp Phàm là người rõ ràng, vì sao ngài không hỏi xem ý kiến của ta? Hỏi ta có yêu con ngài hay không, có nguyện ý gả cho hắn hay không?”
“Việc đó không quan trọng, yêu hay là không yêu, không phải do ngươi, nếu là ta nhìn trúng, ngươi trừ bỏ nghe theo không có lựa chọn khác.” Lâm phu nhân lạnh lùng nói, “Không yêu, có thể thử yêu, nếu thật sự vẫn không yêu, vậy chỉ có thể chấp nhận số mệnh thôi.”
Hiệp Phàm ngẩn người, muốn nói cái gì đó, nhưng do dự một chút, lại nuốt vào.
“Ta sẽ không lấy nàng.” Lâm Hi Thần lạnh lùng nói, “Ta đối với nàng không có chút cảm tình, cũng có không hứng thú. Với lại, ta đã có Nhược Hân, không muốn tiếp tục lấy nữ nhân nào nữa.”
“Nếu ngươi không cưới, ta đây sẽ giết nàng.” Lâm phu nhân thản nhiên nói, “Nha đầu kia ta đã nhìn trúng, gả cho người khác, ta thấy không được tự nhiên, nếu ngươi thật sự không muốn lấy, ta đây cũng chỉ đành làm cho nàng im lặng rời đi.”
“Tuỳ ngươi.” Lâm Hi Thần không kiên nhẫn nói.
“Được!” Lâm phu nhân đáp ứng rõ ràng, nhấc tay hướng Hiệp Phàm tung ra một chưởng, luồng khí lạnh xẹt qua trong nháy mắt.
Hiệp Phàm thậm chí cả thời gian do dự cũng không có, cứng rắn nhắm mắt lại, trong lòng hung hăng mắng mình ngu ngốc, chẳng lẽ còn muốn giao tính mạng của mình ột kẻ mà nàng không quen biết sao? Tại sao, khi đối mặt với người này, trong lòng luôn thấy rối loạn.
Trong lúc hoảng hốt, Lâm Hi Thần nắm được cổ tay nàng, kéo nàng tránh khỏi phạm vi của luồng chưởng lực kia, chiếc ghế Hiệp Phàm vừa ngồi vỡ thành vài miếng, nghe được âm thanh răng rắc kêu lên, Hiệp Vương gia hết