Một đêm không ngủ, là thứ ăn mòn tinh thần hữu hiệu nhất .
Kiều Hà đứng ngoài cửa sổ, nghe được lời Hiệp Phàm nói, chọn thiếu chủ phu nhân này quả thật là một ý tưởng sáng suốt, nàng ta thông minh, hiểu chuyện, so với Đỗ Nhược Hân còn tốt hơn rất nhiều lần .
Nếu nói Đỗ Nhược Hân quỷ quyệt như một con mèo hoang, như vậy Hiệp Phàm này là hồ ly tu luyện thành tinh, hơn nữa là hồ ly chín đuôi, cái loại hồ ly chín đuôi mà tiên khí bức người. Đỗ Nhược Hân có thừa dịu dàng, thì Hiệp Phàm dày đặc linh khí thanh đạm trong trẻo.
Người Bách Độc Môn dùng độc tự sát, đúng là một trò khôi hài, nàng là nô bộc không dám nói, nhưng thiếu phu nhân lại dám nói ra. Từ trên xuống dưới Ngạo Lâm sơn trang mới sáng sớm đã bị một tiếng thét làm cho huyên náo không chỗ nào được an bình “Đỗ cô nương uống thuốc độc, mau tới cứu với!” Thật buồn cười, chẳng biết Đỗ Nhược Hân kiếm đâu ra cái loại nô tỳ ngu ngốc vậy chứ, thật sự là mất mặt những kẻ làm phận nô tỳ như các nàng mà! Thực khiến người ta khinh thường.
Trước đây cảm thấy Đỗ Nhược Hân cô nương là một cô gái đáng yêu, nay Hiệp Phàm mới đến đây ngắn ngủi có mấy ngày, liền khiến cho nàng cảm thấy mới mẻ như vậy, giống như một sớm tinh mơ lạc vào thế giới thần tiên vậy, ha ha, thật sự là cảm thấy may mắn, có thể hầu hạ chủ tử như vậy.
Cảm giác về thiếu trang chủ phu nhân chính là kì diệu như thế.
Ngủ thẳng đến tận trưa, Hiệp Phàm mới tỉnh lại, mở mắt ra, ngồi xuống, vặn vặn cái thắt lưng, phát hiện ngoài cửa sổ có chút âm u, trời giống như muốn mưa. Sáng hôm nay mặt trời vẫn còn chói chang, mới qua vài canh giờ mà thời tiết đã âm u thế này.
Nhưng mà nhiệt độ vẫn rất tốt, không bị lạnh, thậm chí còn ấm áp .
“Thiếu phu nhân, ngài tỉnh.” Kiều Hà đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt khoái hoạt ý cười.
Hiệp Phàm gật gật đầu, lười biếng nói:“ Chuyện Đỗ cô nương xử lí thế nào rồi? Ta hơi đói bụng, giúp ta chuẩn bị chút gì ăn đi. Bọn họ loạn là chuyện của bọn họ, ta cần phải ăn cơm. Lâm Hi Thần đâu, vẫn chưa trở về sao?”
“Thiếu trang chủ vẫn đang xử lí chuyện của Đỗ cô nương, chắc là không có vấn đề gì đâu.” Kiều Hà mỉm cười nói,“Thiếu phu nhân, ngài đừng lo lắng, lấy tài nghệ của trang chủ phu nhân, việc Đỗ cô nương trúng độc chỉ là chuyện rất nhỏ. Ngài muốn ăn cái gì, ta liền đi chuẩn bị giúp ngài.”
Hiệp Phàm nghĩ nghĩ, nói:“Muốn ăn chút đồ cay , tuỳ ngươi chuẩn bị đi.”
Kiều Hà gật gật đầu, xoay người đi ra liền gặp ngay Tuyết Liên đứng ngoài cửa, cười cười hỏi:“Tuyết Liên tỷ, đã trở lại. Đỗ cô nương khoẻ thêm chút nào chưa? Vừa nãy thiếu phu nhân còn hỏi thăm nàng đó ?”
“Đừng nhắc nữa, nàng ta căn bản là không có chuyện gì, vậy mà làm hại thiếu trang chủ không thể rời đi, chỉ cần thiếu trang chủ vừa ra ngoài, nàng ta liền kêu không thoải mái hoặc có chỗ khó chịu. Thật làm ta giận muốn chết, nói thế nào thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên thiếu trang chủ cùng thiếu phu nhân thành thân, vậy mà nàng ta không biết chút đạo lí nào cả.” Tuyết Liên có hơi tức giận nói,“Đến tân bây giờ thiếu trang chủ cũng chưa uống được ngụm nước nào. Thiếu phu nhân đâu?”
“Vừa mới tỉnh, nói là có hơi đói bụng, muốn ăn chút đồ cay, ta đang chuẩn bị đi xuống phòng bếp, bảo bọn họ làm mấy thứ ngon miệng .” Kiều Hà gật gật đầu, nói,“Có nên chuẩn bị luôn cho thiếu trang chủ một phần, nói không chừng đến lúc trở về được cũng chưa ăn gì.”
Tuyết Liên gật gật đầu, thở dài nói:“Phiền thì cũng không làm được gì, dù sao Đỗ cô nương cũng là khách nhân của Ngạo Lâm sơn trang, thiếu trang chủ không thể không quan tâm, huống chi từ nhỏ cùng nhau lớn lên , coi như là thanh mai trúc mã, ai cũng nghĩ nàng sẽ trở thành Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ phu nhân. Thôi chuẩn bị đi, có lẽ sẽ dùng đến, mà cũng khó nói, cứ làm trước cho thiếu phu nhân đã.”
Kiều Hà cùng Tuyết Liên đi về hướng phòng bếp. Một thân ảnh chợt lóe, đi vào phòng Hiệp Phàm, nhẹ nhàng giống như ngọn gió thổi qua, không thể nhìn rõ, đùng một cái liền xuất hiện, người khác nhìn còn tưởng mình hoa mắt.
“Sư phụ.” Hiệp Phàm mỉm cười đứng dậy đón, cao hứng nói,“Đang nghĩ tới ngài, ngài liền xuất hiện , đêm qua đã ngủ ở đâu vậy? Đã ăn qua gì chưa? Có muốn cùng con ăn chút gì không ? Con vừa mới phân phó Kiều Hà xuống phòng bếp chuẩn bị cơm trưa –”
Nhạc Tình Mai lắc lắc đầu, mỉm cười nói:“Rất tốt , con không cần lo lắng cho sư phụ. Con có