Lập tức có người báo gia thế danh hào Lâm Hi Thần, Hiệp Vương gia lập tức tự mình đi ra phía trước nghênh đón. Ngạo lâm sơn trang, giang hồ đệ nhất sơn trang, ai không biết, ai không hiểu, cũng đến Hiệp Vương phủ cầu hôn, so với những vương tôn quí tộc kia còn hơn gấp trăm lần, nhắc tới đây làm cho Hiệp Vương gia trên mặt có sáng hơn.
Tuy rằng thanh danh của Lâm Hi Thần có chút không ổn, nhưng cái này cũng không quan trọng.
” Đến, đến, mau mời ngồi. Thứ lỗi lão phu già rồi, nhưng nghĩ đến ta với phụ thân ngươi là cùng một thế hệ, vậy gọi một tiếng thế chất (cháu). Hiệp Vương gia ha ha cười, hàn huyên.
Lâm Hi Thần nhìn bình thản, nhưng ánh mắt cất giấu ngạo khí, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vương giả khí chất, ngồi xuống, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cực kì tự nhiên hào phóng. ” Phụ thân có việc không thể đến, vừa vặn Hi Thần có thời gian, nghe nói Hiệp Vương gia vì ba vị nữ nhi chọn rể, Hi Thần tới đây xem chút náo nhiệt. Vừa mới đến là gặp qua hai vị nữ nhi của Hiệp Vương gia, đại tiểu thư tính cách đoan trang ôn hoà, tam tiểu thu hoạt bát xinh đẹp, quả nhiên là nhân trung phượng, hoa trung quan(cái chỗ này là câu tục ngữ á; đại khái là tài năng). Chính là chưa từng nhìn thấy nhị tiểu thư của quí phủ, có chút tiếc nuối.” Nói xong, mang trà lên chạm một ngụm.
” Úc, khích lệ, khích lệ.” Hiệp Vương gia cười nói, ” Con gái út này thuở nhỏ bướng bỉnh, sợ là đang ở vườn hoa đu đây, làm cho thế chất chế giễu rồi.
Lâm Hi Thần mỉm cười, không có nói tiếp.
” Phụ thân.” Hiệp Tâm giống cơn gió bình thường thổi đến (tức là chạy đến bên cạnh cha), vừa muốn nói chuyện, liếc mắt ở chỗ ngồi nhìn thấy Lâm Hi Thần, mặt đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu, phát nhẹ giọng, ôn nhu chậm rãi nói, ” Phụ thân, ngài có khách? “
” Đúng vậy, đến đây, vừa mới nghe nói ngươi cũng gặp qua, chính là, chỉ sợ không biết vị công tử này là ai?” Hiệp Vương gia nhìn thoáng con gái út, cười nói, ” Vị công tử này là thiếu trang chủ Ngạo lâm sơn trang Lâm Hi Thần.”
Ngạo lâm sơn trang. Hiệp Tâm sửng sốt, tuổi trẻ như thế, lại là thiếu trang chủ của Ngạo lâm sơn trang, giang hồ đệ nhất sơn trang thiếu trang chủ. Thật sự là không thể tin được. Nhưng lại anh tuấn như thế làm cho người ta mê muội. Nàng thẹn thùng cúi đầu, đi đến trước mặt Lâm Hi Thần, thi lễ, ngân nga (!?) nói: ” Hiệp tâm gặp qua Lâm thiếu trang chủ.”
” Khách khí rồi.” Lâm Hi Thần mỉm cười nói, “Hiệp tiểu thư đu dây thật là xinh đẹp, tại hạ bội phục, chính vừa rồi đã quấy rầy, xin thứ lỗi.”
Nhớ tới vừa rồi bị người kia ôm, Hiệp Tâm sắc mặt đỏ lên, đứng ở kia, lòng tràn đầy vui mừng, vụng trộm đánh giá Lâm Hi Thần, xem liếc mắt một cái, liền cảm thấy tim loạn nhịp, cũng không biết làm thế nào cho phải.
” Hai vị tỷ tỷ của người đâu?” Hiệp Vương gia nhìn ra tâm tư nữ nhi, nhưng, giả như không có thấy, mà là thuận miệng hỏi.
” Đại tỷ vừa mới còn gặp qua, lúc này hẳn là đang đi gọi nhị tỷ.” Hiệp Tâm một bên trả lời, một bên vụng trộm đánh giá Lâm Hi Thần.
“Đi kêu hai vị tỷ tỷ lại đây, nói trong phủ có khách quý, mời các nàng lại gặp một cái cho phải lễ.” Hiệp Vương gia phân phó cho người hầu lập tức đi mời Hiệp Trà cùng Hiệp Phàm lại đây.
Một lát sau, hai nữ từ cùng từ ngoài cửa đi vào, phía trước là ôn nhu đoan trang nữ tử vừa mới gặp ở vườn hoa, đại tiểu thư Hiệp vương phủ Hiệp Trà. Đằng sau là vị tiểu cô nương áo tím, lúc này mỉm cười thản nhiên, giống như lần đầu thấy Lâm Hi Thần ở trước phòng khách, liền như là một đoá lài lặng lẽ nở rộ lại có chút điềm tĩnh bên trong.
“Đây là đại nữ nhi Hiệp Trà, nhị nữ nhi Hiệp Phàm.” Hiệp Vương gia cười ha ha giới thiệu, ba cái nữ nhi là hắn ba cái kiêu ngạo.
Hiệp Phàm?!
Lâm Hi Thần lẳng lặng nhìn ánh mắt cất giấu châm chọc của Hiệp Phàm, là nữ tử tối hôm qua cùng hắn uống rượu ở tiệm rượu Thưởng Bạch Nhật. Chính mình thề cho dù nữ nhân trong thiên hạ đều chết hết cũng không lấy nữ tử này.
Lâm Hi Thần lại cảm thấy có chút xấu hổ, dùng ánh mắt hung hăng liếc Hiệp Phàm một cái, ngẫm lại, cũng không thể trách người ta, người ta cũng chưa từng nói mình là nha đầu của Hiệp Vương phủ, đều là chính mình