“Ngươi là quan viên đầu tiên trong triều nói ra được lai lịch thanh kiếm của ta.” Tư Mã Hi Thần thản nhiên nói “Không sai, thanh kiếm này quả thật từng là của Tư Mã Dung Ngân, nghe ngươi nói dường như đối với nó hiểu rất rõ.”
Ngô Hòe gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng nói:“Thanh Phong Lưu Vân, vốn là những danh kiếm, ta chưa từng thấy qua Lưu Vân kiếm, nhưng Thanh Phong kiếm đã gặp được, uy lực cũng không khoa trương, thật sự không thể tưởng tượng. Năm đó, Tư Mã Dung Ngân một người địch chúng, một phen kiếm pháp quả nhiên tiêu sái cực điểm, người xem nhiệt huyết sôi trào. Hai chữ ‘Thanh Phong’, đúng là vô cùng phù hợp. Đáng tiếc, chưa bao giờ gặp qua hình dáng Lưu Vân kiếm, chỉ nghe nói mà thôi, vốn là từ cùng một khối sắt tỉ mỉ rèn ra, cùng một kiếm phổ cùng một kiếm pháp, hỗ trợ lẫn nhau, nếu như hợp hai làm một, có thể nói là thiên hạ vô địch!”
Tư Mã Hi Thần cười nhẹ nói:“Chỉ là nghe nói, vẫn chưa nhìn thấy. Song kiếm hợp bích, sợ rằng khó có cơ hội.”
“Trước khi ngươi tới, Phạm tiên sinh cùng Ngô mỗ nói chuyện mà than thở không thôi.” Ngô Hòe nhẹ giọng nói,“Ta cùng với Tư Mã Dung Ngân tuy rằng chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng đối với người này, tại hạ cũng là kính nể trong lòng, năm đó, nếu không phải hắn tâm tồn thiện niệm, nhớ đến dân chúng, sẽ không để — chuyện xưa đừng đề (cập), Ngạo Lâm sơn trang đã qua nhiều năm như vậy, lòng chưa hẳn đã hết địch ý, hơn nữa lại là di dân của Bắc quốc, Hoàng Thượng vẫn coi đây là tâm bệnh, lần này bởi vì tín hàm của Hiệp Phàm làm ra sự tình như thế, đúng là ngoài ý muốn.”
Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng cười nói:“Hiệp cô nương quả là nữ tử thông minh, chỉ vừa mới bước chân tới đã đoán ra quan hệ của Ngạo Lâm sơn trang với Tư Mã tiền bối, thật khiến cho Hi Thần sinh lòng kính yêu, nhưng cũng không còn cách nào. Ngạo Lâm sơn trang vốn là dân chúng Bắc quốc, năm đó tùy tùng của Tư Mã tiền bối vẫn coi đây là niềm tự hào, vô phương. Chẳng qua Hoàng Thượng quá đề phòng mà thôi. Huống hồ, Hiệp Phàm cũng chỉ là đem hoài nghi báo cho phụ thân, nếu không phải Tô Thanh Dân tự chủ trương xem trộm thư tín, tâu lên Hoàng Thượng, căn bản không có việc ngày hôm nay.”
Ngô Hòe cười cười nói:“Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Xem ra, Lâm công tử quả thật đã động lòng thương tiếc. Ta cũng gặp qua Hiệp cô nương vài lần, đúng là nữ tử trầm tĩnh nội liễm, thông minh cơ trí, nếu không phải ngươi đoạt trước, ta vốn muốn cho trưởng tử đi Hiệp phủ cầu hôn .”
Tư Mã Hi Thần cười lanh lảnh, không nói gì.
“Ta có ý lui binh,” Ngô Hòe chậm rãi nói,“Phạm tiên sinh cũng khuyên ta không nên nhiều chuyện, nếu thật sự trêu vào người trong giang hồ, lấy thế lực trước mắt của Hoàng Thượng, sợ rằng chẳng thể chiếm bao nhiêu tiện nghi. Không bằng, mọi người nước giếng không phạm nước sông.”
“Được, các ngươi tự mình quyết định đi, cần gì hỏi ý kiến của ta, chỉ là ta rất muốn xem bằng hữu trong giang hồ làm sao xử lý việc này.” Tư Mã Hi Thần thản nhiên nói,“Bây giờ không đơn giản là các ngươi bao vây Ngạo Lâm sơn trang, sợ rằng các ngươi muốn lui nhưng người khác lại không muốn bỏ qua, tóm lại chẳng khác nào một hồi lộn xộn.”
Ngô Hòe sửng sốt.
Ngô Oánh Nhi từ bên ngoài đi vào, hướng Tư Mã Hi Thần nói: “Phạm lão đầu nhi vừa mới đi rồi, trước khi đi dặn ta đem phong thư này gửi cho ngươi, nhờ ngươi chuyển giao cho Hiệp Phàm, còn nói những lời Hiệp Vương gia muốn dặn dò đều ở trong đó, giao cho Hiệp tiểu thư là tốt rồi. Hắn còn có việc, không thể lưu lại, cho nên cáo từ trước.”
Tư Mã Hi Thần lấy tay tiếp nhận thư, thư vẫn chưa lạnh, bên trong chỉ lộ ra một tờ giấy, chữ viết cực kỳ phóng khoáng, giống như người viết, hơi gầy lại lộ ra một phần trầm tĩnh, chỉ ít ỏi vài từ: Phong khinh, vân đạm, tâm tự an.
Tư Mã Hi Thần hơi nhíu mi, chữ tốt ý hay. Hiệp Vương gia quả nhiên thông minh cơ trí.
Vấn đề là: Bây giờ Hiệp Phàm ở đâu? Xem tình hình này, Hiệp Phàm cũng không có quan hệ gì với Tô Thanh Dân, Tô Thanh Dân chẳng qua là vì ái mộ Hiệp Phàm, tự chủ trương làm ra loại chuyện này. Nhưng, Ngạo Lâm sơn trang lớn như vậy, Hiệp Phàm có thể tránh ở chỗ nào?!
Tư Mã Hi Thần nhìn Ngô Hòe, thản nhiên nói:“Trong sơn trang còn chút chuyện chưa xử lý xong, ta cũng