Hiệp Phàm sửng sốt, nhìn Nhạc Tình Mai, thất thần hơn nửa ngày, nàng nhớ tới khi còn ở hiện đại, nàng giống như là người ôm bom cảm tử, nguyên lai, nàng ở trong mắt Tư Mã Hi Thần cũng chỉ là một kẻ cảm tử ôm bom, nhưng bây giờ lại còn liên lụy đến cha mẹ của mình.
Tư Mã Hi Thần nói: “Ban đầu ý của ta là muốn lựa chọn Hiệp Tâm, nhưng, sự thông minh và bình tĩnh của nàng khiến cho Bằng Lục Y chú ý, mà nàng lại vô tình cuốn hút ta, khiến ta không tự chủ lựa chọn nàng.”
Có lẽ trong lòng nàng thật sự không cam tâm, chỉ muốn làm một người bình thường, nhưng, những chuyện tình ở kiếp trước vẫn kích thích nàng thật mạnh, nói được lại không làm được, luôn không tự chủ nghĩ về nó, cứ ỷ vào chính mình đến từ tương lai, biết nhiều hơn nguời ta một ít, liền tự ình tài giỏi, bây giờ đúng là mua dây buộc mình! Có lẽ, tình thế như hiện tại, đều là kết quả của việc tự ình là thông minh.
Nghĩ đến đây, thế nhưng lại bật cười, biểu tình trên mặt không nhìn ra vui mừng hay bi ai.
“Phàm Nhi.” Nhạc Tình Mai bất an nói,“Con làm sao vậy? Đừng dọa sư phụ. Cùng lắm chúng ta rời đi, với khả năng của con cùng sư phụ cho dù Ngạo Lâm sơn trang có tiếu ngạo giang hồ(*) như thế nào đi nữa, cũng không thể đụng được đến chúng ta nửa phần,hơn nữa ‘Trà uyển’ của sư phụ lại phi thường bí ẩn, bọn họ không thể tìm thấy.”
Hiệp Phàm đột nhiên muốn khóc, dù sao nàng mới chỉ là một nữ tử 17 tuổi, trong lòng tất cả đều thật mờ mịt, kiếp trước trót yêu sai người nên bị lừa, trở thành vật hi sinh cho người khác đùa vui, nay, đến cổ đại, dung nhan, gia thế hết thảy đều vượt trội hơn hẳn, nhưng như vậy thì thế nào??? Bất quá cũng chỉ vậy thôi, trở thành một loại công cụ, kiếp trước là làm ột nữ nhân vui vẻ, kiếp này là làm cho sự nghiệp của một nam nhân vẻ vang, thật là đáng chê cười !
Nàng cúi đầu không nói, trong đầu loạn thất bát tao(**) , không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Phàm Nhi –” Nhạc Tình Mai lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Hiệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn sư phụ, bi ai nói:“Con không thể rời đi, cho dù con rời đi được, trốn đến địa phương bọn họ không thể tìm thấy, cha mẹ con sẽ như thế nào? Tỷ muội của con sẽ lại ra sao? Ngạo Lâm sơn trang làm sao mà buông tha cho bọn họ được?”
Nhạc Tình Mai nhất thời không nói được gì, bên ngoài có người nhẹ giọng nói:“Thiếu phu nhân, người tỉnh chưa? Kiều Hà đã chuẩn bị một ít đồ ăn, người có muốn ăn một chút hay không ?”
“Bỏ đi.” Hiệp Phàm mệt mỏi nói “Ta không muốn ăn gì cả, lui ra đi, nếu có việc gì cần, ta sẽ gọi các ngươi sau.”
Người bên ngoài tựa như có chút do dự, đợi một hồi, mới lặng lẽ rời đi.
“Ta vẫn luôn ở trong Ngạo Lâm sơn trang, nếu như con muốn ly khai , lúc nào cũng có thể cho ta biết, con chỉ cần huýt sáo, ta sẽ tới tìm con, mang con rời khỏi nơi này.” Nhạc Tình Mai nhẹ giọng nói,“Chắc là Hi Thần cũng sắp trở lại, ta phải đi đây, nếu bị hắn phát hiện, chỉ sợ càng thêm phiền toái.”
Hiệp Phàm gật gật đầu, nhìn sư phụ rời đi.
Nhạc Tình Mai vừa mới dời bước, Tư Mã Hi Thần liền trở về, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không gian hoàn toàn yên ắng, chỉ thấy Hiệp Phàm một mình ngồi đọc sách trong phòng.
“Tiểu Phàm.” Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng gọi.
Hiệp Phàm ngẩng đầu, nhìn nhìn Tư Mã Hi Thần, cười nhẹ, nói:“Mọi việc thương lượng xong rồi à, xử lý thế nào, Hoàng Thượng có truyền đến tin tức gì không? Nếu không có chuyện gì, ta muốn về kinh thành thăm cha mẹ, đã lâu rồi chưa có về. Nếu có chuyện gì cần ta hỗ trợ, thì ta luôn sẵn sàng.”
Tư Mã Hi Thần sửng sốt, theo bản năng hỏi:“Chuyện gì cần nàng hỗ trợ?”
“Ta đâu có biết.” Hiệp Phàm mỉm cười, thản nhiên nói,“Kinh thành lớn như vậy, ta nào biết ngươi muốn ta giúp ngươi cầm về cái gì ?!. Như vậy đi, để cho Tuyết Liên cùng Thiến Tố theo ta trở về, hiện tại ngươi đang bận bịu, chắc không có thời gian đi với ta ”
“Vì sao phải là hai người đó?” Tư Mã Hi Thần trong lòng cả kinh, lúc nói chuyện cảm giác như có người nghe lén, nhưng lúc ấy trong lòng đang hỗn loạn nên không để ý nhiều