Hắn men theo đường nhỏ tiếp tục đi về phía trước, thấp thoáng thấy xa xa một bóng người đang bận rộn, im lặng chà lau một cái bàn được khắc ra từ băng, cũng chính là nữ tử vừa mới tiến vào.
Trong lòng Tư Mã Hi Thần hoài nghi, Phạm Diệp rốt cuộc rơi xuống chỗ nào , vì sao không tìm thấy hắn? Nơi này nhìn qua cũng không lớn lắm, nếu như hắn rơi vào trong đó thì phải bị nữ tử này phát hiện mới đúng, nhưng nhìn vẻ mặt người này hẳn là không phát hiện ra Phạm Diệp.
Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng ra tay điểm huyệt vị của nàng kia, im lặng nhìn nàng kia từ từ ngã xuống mặt đất, mặc dù hai nữ tử này võ công không tệ nhưng ở trước mặt hắn cũng chẳng đáng nhắc tới, lúc trước Lí Cường tuyển chọn những người này hẳn đã tiêu tốn không ít tâm tư, chẳng qua cho tới nay bọn họ đều kiên trì bảo vệ, cẩn cẩn trọng trọng trông nom nơi này, hiển nhiên đã xao nhãng võ nghệ của mình, càng không nói hắn một thân võ nghệ siêu quần, xử lý bọn họ thật quá dễ dàng.
Nhưng là, Phạm Diệp tột cùng là đang ở đâu đây?
Tư Mã Hi Thần trước tiên cẩn thận xem xét bố cục xung quanh, nơi này sắp xếp không khác lắm so với nơi hắn và mẫu thân ở khi còn bé, hắn đối chiếu với căn phòng trong trí nhớ để xem xét, cuối cùng tại một góc hẻo lánh phát hiện ra Phạm Diệp.
Phạm Diệp bị thương, hôn mê bất tỉnh.
Lúc hắn rơi xuống chắc là không phòng bị, hơn nữa khi giãy khỏi tay Tư Mã Hi Thần có dùng nội lực, cho nên nhất thời không thể khống chế tốc độ, lại nói nơi này quá trơn trượt, rơi xuống như vậy có lẽ không cẩn thận đã đụng vào đâu đó rồi ngất đi.
“Phạm Diệp.” Tư Mã Hi Thần khẽ gọi, nhìn lên khóe môi Phạm Diệp có vết máu giống như bị nội thương, thoáng chút chần chừ, hắn nhẹ nhàng gỡ chiếc mặt nạ của Phạm Diệp xuống.
Mặt nạ trên mặt Phạm Diệp mỏng như cánh ve, sau khi gỡ xuống đặt ở trên tay, gần như chỉ lớn cỡ củ lạc nho nhỏ, chế tác vô cùng đẹp đẽ tinh xảo. Đằng sau mặt nạ lộ ra khuôn mặt thanh tú tái nhợt, hai mắt nhắm lại, tú mi (đôi mi thanh tú) hơi nhíu, bờ môi có vết máu mờ mờ, xem ra bị thương không nhẹ. Hắn đột nhiên hiểu ra vì sao lại cảm thấy mùi hương kia quen thuộc rồi.
Khi còn ở Ngạo Lâm sơn trang, lúc hắn từ trong sự vây bắt của Ngô Hòe trở về tìm thấy Hiệp Phàm tại thư các, trên người nàng cũng chính là cái loại hương thơm nhàn nhạt làm cho người ta thoải mái này, như có như không.
Chỉ có điều trong lòng vẫn mang tư tâm , cho nên những quan tâm trước kia chẳng qua là một hồi kịch, cũng không từng thật sự để trong lòng, vậy mà trong lúc không hay không biết lại nhớ kỹ mùi thơm nhàn nhạt kia, chẳng trách bản thân đối với Phạm Diệp thủy chung vẫn có cảm giác quen thuộc khó nói.
Càng thật không ngờ, Diệp Phàm vậy mà lại có võ nghệ xuất sắc như này!
Từ lúc bắt đầu, Tư Mã Hi Thần quả thực có nghi ngờ Phạm Diệp, nhưng chưa từng đem người này liên tưởng tới Diệp Phàm, từ đầu chí cuối chỉ cảm thấy Diệp Phàm chính là một vị thiên kim tiểu thư không tồi, dùng nàng làm con tin cũng có chút không nỡ. Từ sau khi Diệp Phàm và Kiều Hà mất tích, Tư Mã Hi Thần mới bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa Diệp Phàm và Phạm Diệp, nhưng cũng chỉ nghĩ bọn họ âm thầm qua lại mà không phải bọn họ là cùng một người.
Vậy cũng tốt, Diệp Phàm có bản lĩnh như thế chuyện bảo vệ chính mình hẳn không quá khó khăn, hơn nữa nàng rất thông minh, chỉ cần không tiếp tục lợi dụng nàng, thật ra việc giết chết Hoàng Thượng còn rất nhiều phương pháp, không để nàng ra mặt hẳn nàng sẽ có tương lai tốt hơn .
Diệp Phàm chậm rãi tỉnh lại, theo bản năng nhìn ngó xung quanh, loáng thoáng thấy nơi này là một cái hầm băng, xung quanh đều là hàn băng ngàn năm, đứng ở bên trong không khỏi có vài phần ớn lạnh, trên người nàng mặc một chiếc áo choàng thật dày nằm trên giường băng.
Nơi này là đâu? Sao