“Ôn Ôn, em chờ anh có lâu không?” Kế Hoằng đi đến trước cậu, câu đầu tiên hỏi chính là như vậy. Vốn chính mình có thể đến sớm một chút, kết quả là bị gia khỏa Hàn Tưởng kia đông lạp tây xả, kéo đến khi hắn phải đồng ý mời gã đi ăn một bữa cơm mới vừa lòng buông tay.
“Cũng chưa lâu lắm đâu.” Ôn Nhuận một bên đáp, một bên bị Kế Hoằng kéo vào trong tiệm “Uy, anh định làm gì? Anh …….. sẽ không phải là muốn đi mua nhẫn đi?” Tuy rằng …….. tuy rằng chính mình cũng muốn có cái gọi là biểu tượng hôn nhân của hai người, nhưng là …….. nhưng là nhẫn cũng không phải đồ vật này nọ bình thường vài đồng tiền là có thể mua được a, nhất là nhẫn kim cương. Vừa nghĩ đến trên ngón tay sẽ xuất hiện một cái vòng tròn tròn nhỏ nhỏ trị giá mấy ngàn nguyên tiền mặt, Ôn Nhuận lại bắt đầu do dự.
“Có cái gì không đúng? Chúng ta đã kết hôn, nhưng anh ngay cả một chiếc nhẫn còn chưa tặng em được. Nếu nói là do lúc đó rất nghèo, ngay cả nhẫn cũng không mua được, nhưng hiện tại anh đã có tiền, có khả năng cho em một cuộc sống no đủ cả đời, vì cái gì lại không mua?” Kế Hoằng không để Ôn Nhuận phân trần, liền túm lấy cậu lôi thẳng vào cửa hàng xa hoa kia.
“Nga …… Này …… Cái kia …..” Ôn Nhuận nhìn vào đủ loại châu báu kiểu dáng tinh xảo khiến cậu cơ hồ hoa cả mắt, mở miệng nói loạn mà ngay cả chính cậu cũng không biết là mình đang nói gì. Nghĩ rằng Kế Hoằng nói cũng đúng, này không đơn giản là vấn đề tiền nong, hắn hiện tại đã không còn là tiểu tử không xu dính túi như trước kia, hắn bây giờ có địa vị cùng năng lực kiếm tiền, lại còn anh tuấn như thế, đương nhiên sẽ có biết bao nhiêu ánh mắt nữ nhân nhìn chăm chú, đeo nhẫn vào rồi có nghĩ là cho người khác biết hắn đã kết hôn, làm cho đám nữ nhân thèm nhỏ dãi ba thước kia sớm chùn bước cũng tốt. Nghĩ đến đây, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh trên ngón tay hai người mang nhẫn đôi, khóe miệng không khỏi thỏa mãn lộ ra một ra một chút tươi cười.
Kế Hoằng mang cậu đến quầy nhẫn cặp dành cho nam, di động bỗng nhiên vang lên inh ỏi, hắn nói với Ôn Nhuận một câu “Em cứ lựa trước đi.” Rồi liền ra ngoài tiếp điện thoại. Trùng hợp là ở quầy này vừa mới thay ca, cô nàng mới tới không nhìn thấy Kế Hoằng, chỉ thấy Ôn Nhuận một người đứng đó, dáng vẻ quê mùa đang nhìn chăm chú một loạt nhẫn kim cương giá trị xa xỉ, cô khó chịu nhíu mày, bất quá vì thủ tục phục vụ nhiệt tình liền kiên nhẫn không nói gì. Được một lúc Ôn Nhuận ngẩng đầu, cười khe khẽ chỉ vào một cặp nhẫn hỏi cô: “Tiểu thư, cái này bao nhiêu tiền?” Cô cúi đầu nhìn nhìn, trong lòng cảm thấy thực buồn cười, nghĩ rằng người này thế nhưng thật tinh mắt, nhìn trúng cặp nhẫn này. Dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn phi thường khách khí giới thiệu: “Tiên sinh, nhẫn này là của một danh sư người Ý thiết kế, toàn thế giới chỉ có duy nhất một đôi, giá là 25 vạn …….” Không đợi cô nói xong đã thấy người trước mặt lộ ra biểu tình ngơ ngác như trong dự đoán, mãi sau mới hoàn hồn lại, lẩm bẩm: “Má ơi, đắt quá!”
Tuy rằng dáng vẻ thực quê mùa nhưng cử chỉ lại vô cùng đáng yêu. Tiểu thư bán hàng ban đầu đối với Ôn Nhuận còn chán ghét nay đã đánh tan không ít, nghĩ nghĩ,