“Vì cai gì ngay cả gặp mặt cũng không thể? Anh hận em đến mức thế sao?”Ngô Tử Địch ai oán nhìn Kế Hoằng, một bộ dáng mỹ nhân điềm đạm đáng yêu, khiến cho ngay cả Ôn Nhuận trong lòng cũng cảm thấy một lời từ chối này của Kế Hoằng không có nhân tình. Kế Hoằng vừa thấy Ngô Tử Địch cố tình bày ra biểu tình ái muội này, trong đầu nhất thời ‘bùm’ một cái, ngay lập tức kéo tay Ôn Nhuận, lại nở nụ cười có lệ ra: “Không có nghiêm trọng như cậu nói đâu, chỉ đơn giản là trong kỳ thi tốt nghiệp bị cậu đoạt mất danh hiệu đứng đầu mà thôi, sao có khả năng nói tới có hận hay không a?”
Ông trời ơi, hắn sao lại có thể bịa ra lời nói dối hoàn mỹ như vậy a, quả thật đúng là thiên tài mà, Kế Hoằng ở trong lòng hào hứng tán thưởng mình, hy vọng lời nói dối tùy tiện này có thể lừa Ôn Ôn không cần phải vì chuyện này mà suy nghĩ: “Cái kia, tôi cùng Ôn Ôn còn có việc, đi trước một bước, cậu cứ chậm rãi lựa chọn đi.” Hắn nói xong ngay lập tức kéo tay Ôn Nhuận vội vã rời khỏi cửa hàng, lại không biết hành động này của mình khiến cho Ôn Nhuận trong lòng nảy sinh nghi ngờ.
“Kế Hoằng.” Đi trên quốc lộ, Ôn Nhuận bỏ tay Kế Hoằng ra, nghiêm túc nhìn về phía hắn: “Anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
“Ôn Ôn, em ….. xảy ra chuyện gì? Anh …… Anh nào có chuyện gì giấu em a.” Kế Hoằng cảm giác chân mình đang run lên, tuy rằng biết rõ lúc này nếu không nhìn vào mắt Ôn Nhuận thì mình chính xác sẽ xong đời, nhưng là trong lòng cảm thấy chột dạ làm cho hắn không thể khống chế được chính mình, dù sao hắn ở trước mặt người yêu chưa bao giờ nói qua một câu nói dối.
Ôn Nhuận nhíu nhíu mày, nheo mắt lại, trịnh trọng khụ khụ hai tiếng: “Nói vậy, anh là muốn kháng cự lại luật pháp, không có ý định tự thú để được hưởng khoan hồng?”
“Cái kia …… Ôn Ôn …… Anh kỳ thật …… che giấu một thân phận khác của cậu ta.” Kế Hoằng cắn răng một cái, nghĩ rằng dù sao trừ lúc mình nhận thức Ôn Ôn cũng chưa làm chuyện gì có lỗi với cậu, huống chi trên đời làm gì có chuyện giấy gói được lửa, nếu tương lai có người nói cho Ôn Ôn sẽ khiến cậu nghi ngờ lung tung thì chẳng thà mình nói hết còn có vẻ tốt hơn.
Hắn suy nghĩ xong liền dùng vẻ mặt tráng sỹ đoạn cổ tay đang chờ được nối xương nhìn Ôn Nhuận, thành thực hồi đáp: “Đúng vậy Ôn Ôn, anh cùng Tử Địch xác thực không phải là bạn học bình thường, cậu ta kỳ thật là của anh ….” Không đợi hắn nói xong, Ôn Nhuận liền dùng vẻ mặt đắc ý tiếp lời: “Chủ nợ đúng không? Hừ hừ, kỳ thật ngay từ lúc ở trong cửa hàng em đã biết các người nhất định còn có mối quan hệ khác, nếu không anh như thế nào lại chột dạ, túm lấy tay em kéo chạy đi, đến cả quần áo cũng không mua.”
Nói xong câu đó, cậu lại nghiêm nghiêm túc túc đối diện với một Kế Hoằng đã hóa đá ‘thuần thục dạy bảo’ nói: “Kế Hoằng a, em thấy anh chạy nhanh như vậy khẳng định là nợ cậu ta rất