Hắn nhìn lại, thấy được ngay sau mình là một thanh niên đang dắt xe đạp có gương mặt cùng ngũ quan đều bình thường, là loại người nếu chỉ gặp thoáng qua sẽ không thể nào nhớ rõ được. Cũng giống như trong các tiểu thuyết võ hiệp thường nói, những người như thế rất thích hợp làm sát thủ.
‘Trời ạ, mình đang nghĩ cái gì vậy?’ Kế Hoằng xấu hổ nở nụ cười vội vàng tránh sang một bên đường. Lại nhìn người thanh niên một cái mới phát hiện ánh mắt cậu đặc biệt sáng, hiện tại ánh mắt ấy đang chăm chú nhìn mình, tám phần là đem mình trở thành kẻ trộm đi. Kế Hoằng ảo não tự giễu chính mình.
Bất quá người thanh niên cũng không hoài nghi nhiều, thấy hắn tránh đường liền dắt xe đi qua. Kế Hoằng trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt bất tri bất giác dõi theo bóng dáng người thanh niên, lại phát hiện dáng người của cậu cũng thật duyên dáng.
Hắn lắc đầu, bội phục chính mình, đây đã là lúc nào rồi mà còn tâm trí nghĩ đến mấy thứ này. Bỗng dưng, người thanh niên xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi hỏi: “Anh … không phải là không có nhà để về đi? ”
Người này ánh mắt thật sắc bén làm Kế Hoằng ngơ ngác nhìn. Vẫn là nói chính mình hiện giờ đã đói thành bộ dáng của lão thử, ai cũng đều nhìn ra hắn đối với đồ ăn có khát vọng.
“Nếu tôi đoán đúng, vậy thì anh theo tôi đi.” Người kia cũng không quan tâm lắm chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi xoay người tiếp tục dắt xe đạp. Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên đằng sau làm cậu hơi hơi nở nụ cười, cuối cùng Kế Hoằng cũng chạy đến bên người cậu cùng sóng vai mà đi.
Cậu nhìn sang hắn, trên mặt vẫn mang theo ý cười bình thản mở miệng: “Tôi tên là Ôn Nhuận, anh gọi là gì?”
“Kế Hoằng” Hắn đáp lời. Lại nhìn nhìn Ôn Nhuận, thấy cậu diện mạo bình thường, trên người còn mặc loại quần áo lao động, làm sao cũng không thể khiến người ta liên tưởng đến kiểu người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Nhưng quả thật không thể phủ nhận rằng tại nơi đô thị phồn hoa, náo nhiệt này, Ôn Nhuận tuy bình thường lại có thể tỏa ra một cổ khí chất tươi mát, dễ chịu.
“Đến, đây là nhà của tôi.” Không để cho Kế Hoằng suy nghĩ nhiều, Ôn Nhuận dừng lại cước bộ, một bên lấy ra chìa khóa mở cửa.
“Ba” Công tắc được mở, ánh sáng tràn ra khắp phòng, Kế Hoằng nhìn quanh một chút rồi đánh giá căn phòng này, ‘tuyệt đối có đủ tư cách trở thành viện bảo tàng’.
Giống như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Ôn Nhuận cười nói: “Mấy thứ đó đều là của ông bà nội lưu lại, nhà chúng tôi không có tiền nên đành chấp nhận dùng.”
Kế Hoằng mặt hơi đỏ lên, vì suy nghĩ này mà trong lòng có chut xấu hổ ‘Thật là, mình là người đứng dưới mái hiên, còn giả bộ thanh cao làm gì a.’ Hắn vội vàng gật đầu nói: “Tốt lắm, kỳ thật có được một căn phòng đã là tốt lắm rồi, ít nhất còn có thể tránh được lạnh và đói, so với tôi thì tốt hơn nhiều.”
Trong lòng bỗng nổi lên một cổ chua xót, ngôi nhà lớn vốn của chính mình, nơi duy nhất còn lưu lại hơi thở của mẹ đã không còn. Sau khi bà qua đời, căn nhà đã bị một tên thân thích nào đó bán mất. Do đột ngột phát bệnh tim mà qua đời cho nên bà không kịp lưu lại di chúc, bởi vậy tài sản của bà, Kế Hoằng một phân tiền cũng không được hưởng, toàn bộ đều bị bọn họ hàng đổi thành tiền mặt mang đi.
Có thể mẹ cũng để lại di chúc nhưng đã bị hủy, hoặc cũng có thể bà căn bản chính là bị đám thân thích này hại chết. Kế Hoằng trong lòng bỗng nhiên toát ra ý nghĩ như vậy, ánh mắt trở nên thâm thúy hẳn lên, hắn sẽ điều tra, tuy rằng hiện tại chưa có năng lực, nhưng một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này.
Hắn thề!
“Ăn chút