Bất quá tính toán của Ôn Nhuận mặc dù rất tốt, nhưng gặp phải cái tên Kế Hoằng không chịu hợp tác thì cũng không có biện pháp gì.Vừa mới tan tầm, gia khỏa kia đã đem theo con xe thể thao đẹp rạng ngời chạy tới trước cửa nhà máy, nhất thời khiến cho vô số tiếng thết chói tai vang lên. Ôn Nhuận vốn nghĩ là bạch mã hoàng tử của cô nào đó cầm chín mươi đóa hồng chờ ở cửa, cậu còn vui sướng khi người gặp họa bèn vội vàng thay quần áo đi ra cửa xem, kết quả vừa nhìn thấy chiếc xe cùng cái đứa bị vây giữa đám người thì không khỏi trợn mắt há hốc mồm, sợ tới mức vội vàng lui trở về. Đáng tiếc mới trốn không được bao lâu, cậu đã bị đông đảo tỷ tỷ muội muội túm đi ra, rốt cuộc bị đám người gian manh đó bắt khao một bữa đại tiệc.
“Em đã nói với anh bao nhiêu lần là không được tới đây đón em, anh đều đem lời em nói thành gió thoảng bên tai có phải hay không?” Một chiếc xe chạy vững vàng trong đêm, bên trong xe, Ôn Nhuận vì số tiền trả cho bữa tiệc mà đau lòng, nhịn không được bắt đầu trách Kế Hoằng.
“Ôn Ôn, anh sẽ nghỉ việc.” Kế Hoằng bỗng nhiên nói ra một câu làm Ôn Nhuận sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Kế Hoằng, anh …… bị sa thải rồi sao? Có phải là do phạm vào sai lầm nào không? Em đã sớm nói với anh không được lấy điện thoại công ty nấu cháo, bị phát hiện thì sẽ ảnh hưởng không tốt, nhìn xem nhìn xem, rốt cuộc thì ông chủ cũng nhìn không được nữa đem anh đuổi rồi. Anh …….bây giờ có van xin cũng không thể được, phải viết bản kiểm điểm, nói sẽ đem tiền của mình bù lại, sau này kiên quyết sẽ không tái phạm nữa, nếu ….” Không đợi cậu nói xong, Kế Hoằng đã muốn cười không ra hơi: “Được rồi, được rồi Ôn Ôn, vấn đề này về nhà nói sau, hiện giờ anh đang lái xe, rất sợ bị em chọc cười tới mức gây ra họa.”
“Anh còn cười.” Ôn Nhuận phẫn nộ rống: “Giờ là lúc nào rồi mà anh còn nói em chọc cười anh.” Cậu sinh khí quay đầu ra chỗ khác, một bên suy nghĩ trở về nên giáo dục Kế Hoằng như thế nào, bắt hắn viết kiểm điểm nhận sai. Dù sao công việc tốt như vậy cũng không dễ kiếm, huống chi tiền mua nhà còn chưa trả xong, Kế Hoằng không thể mất đi công việc này.
“Ôn Ôn, không phải anh bị đuổi việc, anh là nói muốn nghỉ công việc này, ra ngoài tự làm một mình.” Về đến nhà, Kế Hoằng hướng Ôn Nhuận giải thích rõ ràng, hơn nữa còn rất vui sướng chờ đợi Ôn Nhuận dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, biết được mình có năng lực vươn cao hơn nữa, mà Ôn Ôn nhất định sẽ tôn trọng cùng ủng hộ quyết định của mình.
Ai ngờ Ôn Nhuận sửng sốt cả nửa ngày trời, cuối cùng mới lý giải được ý tứ trong lời nói của hắn, bộ dáng không thể tin được: “Kế Hoằng, anh nói, ông chủ không đuổi việc mà là anh tự ra ngoài làm một mình, là như vậy sao?” Gặp Kế Hoằng cười cười gật đầu, cậu hừ một tiếng, trịnh trọng nói: “Không được, em không đồng ý.”
Đáp án này hiển nhiên ngoài dự liệu của Kế Hoằng, hắn nghiêng đầu nhìn Ôn Nhuận, khó hiểu hỏi: “Vì cái gì Ôn Ôn? Em vì cái gì lại không đồng ý? Hiện giờ anh đã có khá nhiều khách hàng riêng, hoàn toàn có năng lực tự làm một mình, hơn nữa ở công ty có rất nhiều người ngáng chân anh, làm anh không thể chuyên tâm, nhưng chính là làm một mình rất tốt, Ôn Ôn, em phải ủng hộ anh, chẳng lẽ