Nhóm bệnh nhân buồn cười nhìn một màn này, lúc trước họ còn nghe Ôn Nhuận nói mình cùng người yêu sắp ly hôn, bọn họ thực lo lắng, nghĩ rằng đứa nhỏ này bị thương ngay lúc sắp phải ly hôn, thật đúng là phi thường xui xẻo, cũng không biết cậu có thể gượng dậy sau cú sốc này hay không.Nay nhìn đến cảnh tượng này, bọn họ xem như là hoàn toàn yên tâm, hơn nữa còn cảm thấy lo lắng lúc trước của mình thực buồn cười: Thật là, ngươi nói họ vô cớ buồn lo cái gì a, này rõ ràng chỉ là vợ chồng son cãi nhau thôi, đừng nói ly hôn, dám cược là không cần đến đêm nay, hai người sẽ lại hòa hợp lại, so với lúc trước càng thêm mặn nồng.
“Xin lỗi, thực xin lỗi …… Anh không phải cố ý.” Kế Hoằng trong lòng vừa lo lắng vừa đau lòng cùng sợ hãi, vội vàng nâng tay Ôn Nhuận lên cẩn thận thổi thổi, kỳ thật cách một tầng băng gạc, cái thổi khí kia hoàn toàn không có hiệu quả. Ôn Nhuận nhìn hắn tay chân vụng về, đầu đầy mồ hôi, ở chỗ sâu nhất nơi đáy lòng như bị chạm nhẹ một chút, đúng là tràn đầy ấm áp.
Cậu dùng cánh tay không bị thương ở trên lưng người yêu loạn đánh: “Tôi cho anh dám ở bên ngoài không về, tôi cho anh dám trở về bên tình nhân cũ của anh, tôi cho anh lúc tôi bị thương dám chạy ra bên ngoài chơi bời, tôi cho anh …..” Nhớ tới việc mình bị thương cũng không báo cho Kế Hoằng, lời nói của cậu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nghẹn lại trong miệng.
Kế Hoằng làm sao có khả năng phản kháng, mấy cái đánh này tượng trưng cho tình yêu của Ôn Nhuận đối với hắn, cho dù không phải dưới tình huống này thì hắn cũng không phản đối a. Nhưng thật ra tất cả người bệnh trong phòng đều nhìn thấy, cả đám cười vang, rồi một người nhẹ giọng nói: “Ai nha, tôi hôm nay xem như hiểu được vì sao trong tình yêu cũng có đánh đấm rồi, tôi trước giờ vẫn thấy kỳ quái, yêu cùng đánh đấm có quan hệ gì đâu? Bây giờ nhìn thấy đã hiểu được, yêu cũng có thể thông qua đánh đấm để biểu đạt.” Ông vừa nói xong mấy người khác lập tức phụ họa, một lão nhân khác cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, chính là tiểu Ôn a, cậu xem cậu ở trước công chúng liền không kiêng kị gì biểu đạt tình yêu, tốt xấu gì cũng tránh ở trước mặt đám lão nhân chúng ta mà biểu diễn chứ, ai, già rồi, không có cái gì kịch tính cả, không giống như đám người trẻ tuổi các ngươi, thật sự là nhiệt tình không bị cản trở, ha ha ha.”
Ôn Nhuận cả mặt đều hồng, buống tay, cậu trừng mắt nhìn lão nhân kia một cái: “Ngô bá bá, bác ….. sao bác cũng theo bọn họ chọc ghẹo con, tối hôm qua là ai ở trong này mắng to rằng hắn không có lương tâm, hôm nay liền thay đổi.” Cậu bĩu môi, quay lại nhìn Kế Hoằng. Lại nghe Ngô bá bá cười nói: “Tối hôm qua là tôi chỉ nghe cậu nói liền tin, hôm nay mới biết được đứa nhỏ người ta là bị oan uổng thôi, tiểu Ôn a, người ta đối tốt với cậu như thế, sao cậu bị thương lại dỗi không cho hắn biết, vợ chồng cãi nhau vài câu đã nói đến chuyện chia tay, này cũng không tốt đâu ……”
Đến cuối cùng lão nhân này đã cấp tốc biến thành thầy giáo đối với Ôn Nhuận triệt để