Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1000: Bọn họ thật hạnh phúc (2)


trước sau

Nếu đổi lại là tu sĩ Trảm Linh khác, như Hô Diên Lão Tổ, đối mặt với cây chiến phủ này, tuyệt đối khó mà nhẹ nhàng được như Mạnh Hạo, thậm chí khả năng thu phục không lớn.

- Loại linh bảo này, tất nhiên là càng nhiều càng tốt, biết đâu sau này có thể bán được giá cao.

Đôi mắt Mạnh Hạo sáng lên, nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở hơn trăm phù văn đang quan quẩn ở phía xa.

Đám phù văn này dường như có linh trí nhất định, có lẽ là sau khi Mạnh Hạo thu phục chiến phủ kia, dính được chút khí tức, hắn vừa vừa nhìn trận pháp mấy trăm phù văn kia, những phù văn đó lập tức đều kinh hãi, nhanh chóng tránh đi.

- Nơi này dù sao cũng là cái khung, có tác dụng ngăn cản hải yêu, nếu ta lấy đi toàn bộ cũng có phần không hợp đạo lý... Hơn nữa mấy trăm phù văn này, không thể thành hình, lấy đi cũng không có tác dụng gì lớn.

Mạnh Hạo hơi trầm ngâm, quay người rời đi, không để ý đến những phù văn kia.

Ở một nơi cách hắn rất xa, trên con thuyền màu đen kia, mọi người không còn nghe thấy tiếng nổ từ xa truyền tới nữa, nụ cười dần dần càng thêm hạnh phúc.

- Người này chắc là chết rồi.

- Không biết lượng sức, ngay cả linh thạch đi thuyền cũng không có, khó trách muốn tiến vào tam hoàn liều mạng. Đáng tiếc tâm trí có hơi vấn đề, lại muốn xông qua tường ngăn gió lốc, lẽ nào hắn cho rằng bản thân là tam Thánh?

Mọi người cười nói, hai tu sĩ vẻ mặt bình tĩnh kia cũng nhắm mắt lại, không để ý đến chuyện này nữa, về phần ba lão già Dương Hồn Đạo phụ trách con thuyền, lại càng kiêu căng. Bọn họ lái thuyền sáu mươi năm nay, cho đến giờ còn chưa từng nghe nói có bất cứ ai thành công vượt qua tường ngăn gió lốc.

Nhưng mấy ngày sau, cảm giác hạnh phúc của mọi người dần giảm đi, dần dần một lần những bị phù văn và tia chớp ngày càng nhiều, cùng với tiếng gào thét và uy áp đến từ gió lốc gây căng thẳng. Mơ hồ, từ phương xa một lần nữa truyền tới tiếng nổ.

Âm thanh vừa xuất hiện, mọi người lập tức phấn chấn tinh thần. Lần này không cần tam lão nói gì, bọn họ lập tức hiểu nguyên nhân xuất hiện của âm thanh. Cho dù không nhìn thấy, nhưng cũng ai nấy cũng đều nhìn về phía truyền đến âm thanh.

- Ha ha, lẽ nào lại có một người nữa xông vào?

- Lại gặp một tên không biết tự lượng sức? Lần này tiến vào tam hoàn, không ngờ lại thú vị như vậy.

- Đáng tiếc, đáng tiếc, ta thực sự muốn nhìn thấy tận mắt.

Trong khi mọi người phấn chấn, thì tam lão lại hơi có vẻ quái dị. Bọn họ lái thuyền bao năm, đại khái mới có thể nghe thấy loại âm thanh này một lần, nghe được hai lần như lần này cực kỳ hiếm thấy.

Ba người cùng cười, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục lái thuyền đi tới.

Âm thanh này cũng không duy trì quá lâu, chừng thời gian một nén hương liền biến mất, vì thế một lần cười nói nữa lại xuất hiện trên thuyền.

Nhưng tiếp đó, bốn ngày sau âm thanh kia lại xuất hiện, vẻ mặt mọi người trên thuyền đều bắt đầu quái dị...

- Có chuyện gì vậy? Làm sao lại liên tục có ba người lén vào chứ?

- Có gì đó không đúng...

- Mọi người nói, liệu có thể nào là... Người đầu tiên kia, không chết?

Trong mười mấy người, thanh niên Kết Đan tu vi thấp nhất kia đột nhiên nói.

Gã vừa nói ra, xung quanh lập tức yên tĩnh, hai tu sĩ vẻ mặt bình thường cũng lập tức mở mắt, bị đáp án đại biểu cho câu nói này khiến kinh hãi.

Tam lão phụ trách lái thuyền, cũng kinh hãi, sau đó quát khẽ.

- Đừng có ăn nói lung tung!

- Tường ngăn gió lốc nơi này, trừ ba vị tam Thánh đại nhân của Thiên Hà hải ra, không còn ai có thể đi qua!

- Đây rõ ràng là một tông môn có ý vượt qua, loại chuyện này không phải chưa từng xảy ra.

Ba người quát lên, mọi người bán tín bán nghi, nhưng tâm tình cười nói rõ ràng ít đi rất nhiều.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo nhanh chóng bay đi trong tường ngăn gió lốc, lúc này đi lại quanh một cây roi cỡ năm mươi trượng. Cây roi to đến một trượng, có vẻ dữ tợn, xung quanh có một ngọn sơn phong khổng lồ đang từ từ trấn áp nó.

Nửa nén hương sau, trong một tiếng gào thét không cam lòng,
sơn phong đột nhiên rơi xuống, phong ấn cây roi, nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi vào trong tay Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc bị phong ấn, bị Mạnh Hạo thu lấy.

- Cái thứ tư!

Đôi mắt Mạnh Hạo lấp lánh, nở nụ cười, quay người tiếp tục lao đi.

Thoáng một cái, đã qua hai tháng. Hai tháng này, mọi người trên thuyền liên tục nghe thấy bảy lần tiếng nổ, bọn họ từ nghi hoặc, đã chuyển thành kinh sợ.

Khi tiếng nổ thứ mười ba vang lên, bọn họ đã sợ hãi, mà ngay cả tam lão cũng hít thở dồn dập.

Hai tháng sau, tiếng nổ thứ hai mươi vang lên bên tai họ, tất cả mọi người trên con thuyền đều kinh hãi đến cực độ, đặc biệt là... Bọn họ phát hiện, tiếng nổ này, lại càng ngày càng gần bọn họ.

Hai tháng này, Mạnh Hạo ở trong tường ngăn gió lốc, phàm là gặp phù văn thành hình, đều lập tức ra tay, triển khai toàn lực thu phục.

Mà hắn cũng từ từ đi vào sâu trong tường ngăn gió lốc, khoảng cách đến con thuyền kia cũng ngày càng gần.

Sâu trong tường ngăn gió lốc, tốc độ của Mạnh Hạo cũng không ngừng chậm lại, gió nơi này đã mạnh đến khiến hắn cảm thấy đau đớn, thổi lên người như muốn xé rách cơ thể.

Mạnh Hạo phải không ngừng phát tán tu vi, lúc nào cũng vận hành, mới có thể duy trì được.

Hơn nữa nơi này tia chớp như mưa, ầm ầm quét qua, mà trong tia chớp, tồn tại một vài thân ảnh hư ảo, dường như cũng có linh tính, khiến Mạnh Hạo rất kinh ngạc.

Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy trong gió lốc vốn đen nhánh, đột nhiên xuất hiện một mảnh bạch quang, trong khoảnh khắc cắn nuốt tia chớp, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lập tức đổi hướng.

Vì hắn nhìn thấy, thứ cắn nuốt tia chớp kia, là một con cóc. Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo nhìn thấy, phù văn có dạng hung thú ở nơi này, hơn nữa con cóc này lớn cỡ trăm trượng. Mạnh Hạo ước lượng qua, phù văn tạo thành con cóc này, cũng phải trên vạn.

- Không biết còn cách biên giới bao xa nữa...

Mạnh Hạo tránh né, con cóc kia như phát hiện được Mạnh Hạo, nhìn qua một cái, rồi mặc kệ, tiếp tục cắn nuốt tia chớp.

Mạnh Hạo thu ánh mắt lại, đang muốn rời đi, đột nhiên kêu lên kinh ngạc, quay đầu nhìn về một hướng khác. Trong thần thức của hắn phát hiện ở nơi đó có một con thuyền đang phi hành.

- Vừa hay mượn con thuyền này nghỉ ngơi một chút.

Đôi mắt Mạnh Hạo sáng lên, cất bước đi tới.

Con thuyền này, chính là thuyền của Dương Hồn Đạo đã nghe được tiếng nổ sớm nhất. Lúc này trên thuyền, cho dù là hành khách hay là hai thanh niên vốn trấn tĩnh, hay cả tam lão đều nghi hoặc sợ hãi, hận không thể khiến con thuyền nhanh chóng rời khỏi phạm vi tường ngăn gió lốc.

Trong hai tháng này, hai mươi mấy lần tiếng nổ, khiến bọn họ đoán được, đó nhất định không phải là một đám người bước vào tường ngăn gió lốc, mà là một người!

Một người cực kỳ mạnh mẽ, đáng sợ đến cực điểm. Là người cho dù là trận pháp cũng không thể hủy diệt!

Đây cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là trên con thuyền này, có một cái la bàn khổng lồ. La bàn này được tam lão liên thủ lấy ra một tháng trước, đây vốn là một trong những vật phẩm trên thuyền.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện