Cấm Nhân Quả, là cấm pháp chỉ thuộc về Phong Yêu Sư mà huyết yêu lão tổ truyền cho hắn khi ở Huyết Yêu Đại Pháp tầng thứ tư, và cũng chỉ có Phong Yêu Sư mới có thể học và triển khai.
Pháp này Mạnh Hạo đã sớm minh ngộ trong lòng từ lâu, nhưng sau khi thử, lại không có cách nào mỗi một lần đều thi triển ra, lần này trông thấy hắc sắc tiểu nhân bỏ chạy, Mạnh Hạo ánh mắt lộ ra hàn mang, thi triển thuật này.
Trong khoảnh khắc tay phải hắn nhấc lên, chém xuống, cả thế giới trong mắt Mạnh Hạo, bỗng chốc như dừng lại, hắn nhìn thấy trên người của mỗi người xung quanh đều tồn tại vô số sợi tơ, những sợi tơ này quấn lấy nhau, liên kết với hư vô, tựa như lan tràn khắp cả thế giới.
Một màn này, Mạnh Hạo không phải lần đầu trông thấy, Trảm Nhân Quả của Quý gia, cũng có thể nhìn thấy một màn như thế này.
Nhưng Yêu Phong của Mạnh Hạo, không phải trảm mà là cấm!
Trảm là đứt, cấm là phong!
Trảm đi nhân quả, khiến một người triệt để tử vong, cho dù người đó có vô số phân thân, nhưng một khi trong đầu của những người có ký ức với hắn đều xóa đi hình bóng của hắn, vậy thi hắn sống cũng chính là chết.
Loại đạo thuật đáng sợ này là căn bản chi pháp của Quý gia, thậm chí đủ để có thể coi là thuật pháp mạnh nhất của đệ cửu sơn. Mà sở dĩ có thể thi triển vì trời của đệ cửu sơn… là Quý Thiên.
Mạnh Hạo đầy là Cấm Nhân Quả, nói một cách đơn giản chính là cấm đi nhân quả.
Lấy nhân quả của ngươi để phong ấn ngươi!
Nhân quả của ngươi càng nhiều, phong ấn này lại càng mạnh, bất luận là người hay là tiên, bất luận là dạng tồn tại nào, chỉ cần có nhân quả thì đều có thể bị phong ấn.
Điểm mạnh của thuật này, xem ra không bá đạo như của Quý gia, nhưng trên thực tế…trảm thì dễ, chỉ cần một thanh đao sắc bén, mà dùng nhân quả để phong ấn lại cần phải có sự hiểu biết về nhân quả, đó là sự kiểm soát.
Trảm Nhân Quả của Quý gia tu hành tới cực hạn, cũng không thể nào kiểm soát được nhân quả, vì cái mà Quý gia tu luyện là đao để trảm nhân quả. Mà Phong Yêu Sư một khi đã nắm được nhân quả, một chữ nói ra thì đã có thể khiến nhân quả đứt đoạn.
Cấp bậc, hoàn toàn bất đồng.
Điểm mạnh của thuật này, đủ để kinh thiên, giống như Yêu Phong đệ bát cấm, đều là một trong bát cấm, cũng chỉ có đạo pháp tuyệt đại như thế này mới đáng để chỗ mỗi một đời Phong Yêu Sư, cả đởi sáng tạo.
Cũng chỉ có sáng tạo ra cấm thuộc về mình, mới thực sự được coi là… Phong Yêu Sư!
- Phong yêu đệ cửu cấm thuộc về ta… Không biết ta có thể sáng tạo ra được hay không. Mạnh Hạo lẩm nhẩm trong lòng, lúc này hắn hai mắt không minh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn về thân ảnh của hắc sắc tiểu nhân ở trên cao và rất xa kia.
Hắn có thể thấy được, trên người hắc sắc tiểu nhân có vô số sợi dây nhân quả quấn quanh, mà thời khắc này, nhưng dây nhân quả này chợt vặn vẹo quấn lấy người hắc sắc tiểu nhân.
- Không!
- Đệ thất cấm. Đây là đệ thất cấm… Bảy đời Phong Yêu đã chết, cấm pháp thất truyền, tại sao trên đời này vẫn còn có người có thể thi triển!!
- Điều này là không thể nào, ta không cam tâm, chỉ còn lại một giáp…
Hắc sắc tiểu nhân phát ra tiếng hét thê lương, điên cuồng muốn dãy dụa, nhưng càng dãy dụa, thì sợi dây nhân quả xung quanh hắn càng quấn lấy, thời gian trôi quả chỉ ngắn ngủi vài hơi thở, đã hoàn toàn quấn lấy hắn, căn bản không thể thoát ra chút mảy may nào.
Một màn này, người ngoài nhìn vào sẽ là cảnh tượng khác biệt. Bọn họ không nhìn thấy được sợi dây nhân quả, chỉ nhìn thấy Mạnh Hạo giơ tay lên chỉ, lập tức tên hắc sắc tiểu nhân sắp chạy thoát kia đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, dường như đang vùng vẫy vì điều gì, thậm chí cả thân mình đều không thể kiểm soát, cứ vậy lùi lại phía sau.
Trực tiếp hướng về phía Mạnh Hạo.
Chớp mắt một cái, đã trực tiếp bay về chỗ Mạnh Hạo, khi rơi vào tay Mạnh Hạo, Mạnh Hạo một tay bóp chặt lấy tên tiểu nhân này, trong ánh mắt thất thần của mọi người, Mạnh Hạo thu lấy hắn ta.
Tiếng hít thở từ bốn phía truyền đến, đệ tử của Huyết Yêu Tông thì khá hơn một chút, bọn họ đã quen với sự thần bí của Mạnh Hạo, nhưng mấy chục vạn tán tiên kia, ai nấy đều hoảng sợ hãi hùng.
- Đó là… phong ấn?
- Nhưng ta không hề cảm nhận được bất kỳ dao động hay vết tích phong ấn nào, dường như… dường như tên hắc sắc tiểu nhân kia tự mình bay lại.
- Thiếu tông Mạnh Hạo của Huyết Yêu Tông… thâm sâu khó lường!
Thanh La Tông, đã bị hủy diệt.
Cả mặt đất chỉ còn lại một cái hố sâu, đỉnh núi sớm đã sụp đổ, sự huy hoàng trước đây chỉ còn lại trong ký ức của hậu nhân, trong hư vô bị phá vỡ, duy chỉ có sự hồi phục của trời cao.
Đại tông vạn năm, nay chỉ còn lại một mảng phế tích cùng hài cốt.
Không còn tồn tại.
Tán tiên xung quanh, ai nấy đều trầm mặc, nhìn về Thanh La Tông, trong lòng họ từ từ nổi lên vô số cảm khái.
Mạnh Hạo đứng trong không trung, nhìn Thanh La Tông, cũng trầm mặc. Hắn nghĩ tới năm đó lần đầu tiên tới đây, nghĩ đến bản thân đến đây với thân phận Phương Mộc, cũng nghĩ đến trước đây, vì Hứa Thanh hắn tới đấy lần thứ ba.
Qua một hồi lâu, Mạnh Hạo lắc đầu, khi hắn hít sâu một hơi định rời đi thì bước chân chợt ngừng lại, cúi đầu nhìn phía Thanh La Tông, hai mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.
- Ta hình như đã quên mất một điều gì đó… Mạnh Hạo lẩm bẩm, hai mắt chớp động, năm đó khi hắn lần đầu tiên đến Thanh La Tông, là đi vào trong Thượng Cổ Phúc Địa.
Cũng chính là ở đây, hắn gặp phải Bì Đống phiền phức.
Rồi lại ở đây, hắn nhìn thấy một cái đỉnh.
Một cái đỉnh cực lớn trong tròn ngoài vuông, đỉnh này có vết nứt, có vô số lôi đình, trong đỉnh có vô số hình khắc cực lớn, đó là tổ tiên của một vài dòng họ thời thượng cổ.
Tại trung tâm của những hình khắc, còn có một cái nội đỉnh, ngoài tròn trong vuông, ở trong đó… tồn tại chí bảo của cực đại thượng cổ cường giả đại năng.
Mạnh Hạo ánh mắt lóe lên, không có lập tức rời đi mà lắc mình một cái, lao thẳng vào khé nứt trên mặt đất. Hắn muốn tới nới mà trước đây xác khô khoanh chân đả tọa, cánh cửa ở sau lưng.
Bản tôn thứ hai tiến lên cùng hắn, Mạnh Hạo nhoắng cái đã vào trong vết nứt, vội vã đi, không lâu sau thì tới một đài sen, đứng ở đây, hắn nhìn một cái liền thấy được trước mặt là cánh của tràn ngập
khí tức cổ xưa.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cảnh cửa này, Mạnh Hạo chần chừ một chút, tâm thần vừa động, bản tổn thứ hai sau lưng hắn bước ra, tiến vào trong cửa trước.
Một lát sau, Mạnh Hạo cặp mắt chớp động, thần thức của hắn trên thân thể bản tôn thứ hai nhìn thấy được tất thảy những gì mà bản tôn thứ hai nhìn thấy, không còn chần chứ gì nữa, một bước tiến vào bên trong cánh cửa.
Oanh!
Thiên địa vặn vẹo, vạn vật mơ hồ, khi tất cả mọi thứ đều đã rõ ràng, Mạnh Hạo bất ngờ xuất hiện trong thế giới mà hắn đã từng tới, Thượng Cổ Phúc Địa!
Mạnh Hạo tuy rằng quen thuộc với nơi này, nhưng cũng chính vì quen thuộc, nên hắn nhìn ra được sự biến đổi của nơi này so với trước đây, bốn bề yên tĩnh, không có cây cối xanh tươi, mặt đất một mảng tối đen như mực.
Duy chỉ có một vài đỉnh núi còn đó, nhưng trên những đỉnh núi này, lại có những sợi xích đen quấn quanh, cả thế giới trông càng giống một trận pháp.
- Tên hắc sắc tiểu nhân kia, thủ hộ cánh cửa này, tất cả những gì ở đây, nhất định là có liên quan tới hắn. Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, lắc mình một cái, chiếu theo phương hướng trong ký ức, bay thẳng tới phía đại đỉnh.
Bay ngang mặt đất, hắn trông thấy mặt đất này đến bảy phần đều là màu đen, ba phần còn lại đang dần dần biến đổi, theo tốc độ này, e là thêm một giáp nữa, mặt đất ở nơi đây toàn bộ đều sẽ biến thành màu đen.
Mạnh Hạo đang phi hành bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn mặt đất phía dưới. Thần sắc lộ ra vẻ hồi tưởng, hắn nhớ là, nơi tương kiến với Hứa Thanh tại Nam Vực, chính là nơi này.
Qua một hồi lâu, Mạnh Hạo khẽ thở dài, vội vã bay đi, sau một nén hương, hắn tới được một mảnh đất không bị màu đen bao phủ, tại đây, cỗ truyền tống trận vẫn còn đó.
Với tu vi và kiến thức hiện tại của Mạnh Hạo, sau khi xem xét cỗ truyền tống trận này, liền lập tức lấy ra một ít linh thạch đặt lên trên, rất mau, truyền tống trận ánh sáng chói lọi, thân ảnh Mạnh Hạo phút chốc đã biến mất ở bên trong.
Khi xuất hiện, hắn đã ở khu vực của đại đỉnh kia.Vừa hiện thân, hắn đã nghe thấy tiếng sấm chớp rền vang, kinh thiên động địa, hắn liếc mắt liền thấy được phía đằng xa…
Là một cái thanh đồng đỉnh to lớn tựa quả núi.
Một vết nứt cực lớn, rõ ràng có thể thấy được trên chiếc đỉnh này.
Nhìn chiếc đỉnh này, Mạnh Hạo nghĩ tới năm đó khi lại gần, những hình ảnh mà hắn nhìn thấy đó, nó là một cái đại năng thiên địa, tại đệ cửu sơn sau khi bị Quý gia chiếm cứ, hắn không muốn bị khuất phục, nhờ bảo vật này mà xông ra khỏi Quý Thiên.
Lựa chọn của hắn, giống như Kiến Mộc trong truyền thuyết, chỉ bất quá Kiến Mộc hủy tại tinh không, mà chỗ này của hắn, đỉnh này bị nổ tung, hoặc giả hình thần câu diệt, chỉ còn lưu lại cái đỉnh kinh thiên này, được đặt ở đây.
Hoặc giả đối với Quý gia mà nói, đỉnh này đã nứt, hơn nữa ẩn chứa ý diệt thiên, lấy cũng vô dụng, hoặc cũng có thể vì một nguyên nhân nào đó khác, nên không có mang đi. Nhưng bất luận ra sao, đối với người khác mà nói, đỉnh này ắt là chí bảo.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hướng về phía trước, lại gần thanh đồng đại đỉnh, sấm chớp rền vang giáng xuống, càng đánh càng dày đặc, từng luồng chớp điện màu xanh như muốn biến nơi này thành lôi trì.
Trong những luồng chớp điện kia, có một vài tia điện màu đen, mỗi một luồng đều vô cùng kinh người.
- Năm đó có Hàn Bối, còn có cả mấy người khác, khi lôi đình ở trong thời khắc suy yếu nhất mới dám tiến lại gần bên trong, nhưng hiện tại… chắc chắn không phải là lúc nó suy yếu nhất.
Tại bên ngoài thanh đồng đỉnh năm trăm trượng, Mạnh Hạo cước bộ dừng lại.
- Nhưng, ta của ngày hôm nay, không còn là ta của ngày đó. Mạnh Hạo hai mắt lóe lên, bước vào bên trong lôi đình, âm thanh ầm ầm không ngừng truyền tới, khi từng tia chớp điện đánh xuống, một âm thanh già nua mang theo sự bá đạo truyền ra từ bên trong đại đỉnh.
- Đứng lại!
Tại thời khắc âm thanh này phát ra, lôi đình bỗng chốc mãnh liệt tới cực hạn, kết làm một mảng, che phủ đất trời, rền vang ngập trời, vây quanh lấy Mạnh Hạo, đem cả thế giới đều bao phủ ở bên trong.
- Ta có chút ấn tượng với ngươi, đây không phải là nơi ngươi nên tới, mau chóng rời đi, nếu còn tiến lại gần một bước, dưới Lôi Hỏa Kiếp, hẳn phải chết không còn gì nghi ngờ. Âm thanh già nua, thản nhiên vang lên, xen lẫn trong lôi đình, tựa như thiên uy.
- Tiền bối, người là linh của bảo đỉnh này sao! Mạnh Hạo dừng lại cước bộ, nhìn đại đỉnh, bỗng nhiên lên tiếng.
Âm thanh già nua không có phát ra, lôi đình bốn phía vẫn ngập trời như vậy, chỉ là sau lưng Mạnh Hạo, lại lộ ra một con đường không có chớp điện, tựa như muốn nói cho Mạnh Hạo hiểu, con đường của hắn… chỉ có lùi lại rời đi.
- Vãn bối tới đây, chỉ có một mục đích là mang chiếc đỉnh này đi. Làm thế nào để đạt được, mong tiền bối chỉ rõ cho. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
- Nếu như ngươi có thể đi đến trước cái đỉnh này, hạ lạc ấn thần thức của ngươi lên đó, thì có thể mang nó đi. Sau một lúc lâu, âm thanh già nua nọ lại phát ra một lần nữa, chỉ là trong ngữ khí có thêm sự lạnh nhạt, cùng một chút khinh miệt.
- Ngươi không phải là đỉnh linh sao? Mạnh Hạo lập tức nghe ra hàm ý trong câu nói của đối phương.
- Ta đương nhiên không phải!