Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1113: Cố nhân


trước sau

Mạnh Hạo từ từ nắm chặt ngọc giản trong lòng bàn tay, suy nghĩ bị giấu kín trong lòng, không muốn dễ dàng hiển lộ ra.

Nhưng Tống gia lão tổ tu hành đã nhiều năm, từ động tác nơi bàn tay Mạnh Hạo, cũng có thể thấy được đầu mối, biết được lần đánh cuộc này của mình, xem như đặt đúng cửa rồi.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn về phía Tống gia lão tổ, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

- Đa tạ!

Hắn không nhiều lời, chỉ có hai chữ này, nhưng đối với Tống gia lão tổ mà nói, hai chữ này, vậy là đủ rồi, hắn gật gật đầu, cũng ôm quyền trả lễ.

- Mạnh Hạo tiểu hữu, nếu sau này muốn đi Đông Thổ, trong tộc của lão phu cũng có chi nhánh tại Đông Thổ, có lẽ có thể giúp được một chút.

Mạnh Hạo gật đầu, không nói tiếng nào, xoay người hóa thành cầu vồng, trong chớp mắt liền bay đi xa.

Tống gia lão tổ nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo, hồi lâu sau, khi thân ảnh Mạnh Hạo biến mất, hắn mới xoay người, trở về Tống gia tổ trạch.

Mạnh Hạo bay nhanh trên bầu trời, sắc mặt của hắn phức tạp, ký ức trong đầu lần lượt hiện ra, ký ức khi đó, không vì năm tháng trôi qua mà mơ hồ, ngược lại vào giờ phút này, lại càng rõ ràng.

- Cha, mẹ... Rốt cuộc... Tại sao?

- Tại sao năm đó các ngươi lại rời đi, tại sao lại bỏ ta một mình ở nơi này, tại sao... khi ở Tống gia, rõ ràng người đã xuất hiện, nhưng lại không cho ta biết.

- Tại sao?!! Trong lòng Mạnh Hạo đau nhói, câu hỏi này, hắn đã chôn ở trong lòng rất lâu rồi.

Nhưng không có đáp án.

Đáp án... Tại Đông Thổ!

Rất lâu sau, Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng, dần bình tĩnh lại, giờ phút này, hắn lại trở về là cường giả tu hành mấy trăm năm, cũng chỉ có một cái chớp mắt hắn nghĩ về chuyện trước đó, mới có thể khiến hắn thất thần.

- Đông Thổ, khi còn nhỏ ta đã có mộng tưởng tới nơi đó... Nơi đó... Ta nhất định sẽ đi! Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, hít sâu một hơi, bay nhanh đi về phía trước.

Lúc này hoàng hôn đã phủ xuống, Mạnh Hạo bay rất nhanh, hắn đã bái phỏng Tống gia, đi Tử Vận Tông, hiện tại cần trở về Huyết Yêu Tông, bồi bạn với Hứa Thanh, đi hết quãng đường 100 năm này.

Đang bay đi, bỗng nhiên Mạnh Hạo khẽ biến sắc, nhìn về phía xa xa rồi dừng lại.

- Là hắn... Mạnh Hạo có chút ngoài ý muốn.

Vị trí hiện tại của Mạnh Hạo, là khoảng giữa Tống gia và Huyết Yêu Tông, cách hắn khoảng hơn trăm dặm, có ba luồng cầu vồng đang bay nhanh tới.

Hắn thấy rất rõ ràng, ba luồng cầu vồng này, hai người phía sau đang đuổi giết một người phía trước, tu sĩ bị đuổi giết kia là một nam nhân trung niên, y phục màu trắng trên người hắn loang đầy máu tươi, khuôn mặt già nua, tràn đầy mệt mỏi, đồng thời còn có bi phẫn trong đó.

Từ bộ dáng của hắn, có thể loáng thoáng nhận ra, người này đã từng rất tuấn lãng phi phàm, hiện tại cho dù đã đứng tuổi, nhưng nét tuấn lãng vẫn không tầm thường, chỉ có điều năm tháng trôi qua đã vô tình che lấp đi, đây chính là khắc nghiệt của cuộc sống.

- Vương Đằng Phi, ngươi có thể chạy đi đâu!

- Năm xưa cũng là một thế hệ thiên kiêu của Vương gia a, hiện tại không ngờ lại như chó rơi xuống nước vậy, chỉ biết bỏ chạy!

- Ngươi chạy làm gì, tới tới tới, giở bản lãnh năm xưa của ngươi ra đi, lúc trước ngươi cuồng ngạo vô cùng, từng đuổi giết hai huynh đệ ta nhiều năm, bây giờ gặp lại, xem ngươi chạy đi đâu!

- Ha ha ha... sao hắn có thể không chạy chứ, Nam Vực đã sớm không còn Vương gia, toàn bộ Vương gia đã bị diệt môn trong một đêm, tên Vương Đằng Phi này vận khí thật tốt, không ngờ lại không chết!

Nhưng không ngờ lại gặp được ở nơi này, Vương Đằng Phi, lần này... ngươi chết chắc rồi! Người bị đuổi giết, chính là... Vương Đằng Phi!!!

Mà hai người đuổi giết hắn kia, là hai tu sĩ trung niên, tu vi Kết Đan hậu kỳ, chỉ kém Nguyên Anh nửa bước, về phần Vương Đằng Phi, hắn cũng là Kết Đan hậu kỳ, nhưng hiển nhiên đang có thương thế trong người, đối mặt với hai người, chỉ có thể trốn.

Sắc mặt Vương Đằng Phi tái nhợt, phát ra bi phẫn càng mãnh liệt, mỗi một câu nói của đối phương, đều đâm sâu vào trong lòng hắn, sau khi Vương gia bị diệt, hắn đã nhận lấy rất nhiều lời sỉ vả, đã từng là thiên kiêu, lập tức trở thành chó nhà có tang, hắn vốn cho rằng mình nghe nhiều đã thành thói quen, nhưng không ngờ mỗi lần nghe được những lời này, trong lòng của hắn vẫn cảm thấy đau nhói.

Có cảm giác như bị người ta khoét sâu vào lòng vậy, khiến vẻ mặt hắn trở nên bi phẫn đến cực hạn.

Năm đó khi Vương gia bị diệt, hắn cũng đang ở trong gia tộc, tận mắt nhìn thấy lão tổ nổi điên, giết chết từng người thân, một khắc kia, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cha mẹ hắn tử vong, tổ phụ của hắn tử vong, tất cả tộc nhân, toàn bộ đều chết hết, mà trong lúc hắn... đang sợ hãi và bi thương, lại bị ca ca của hắn người hắn vẫn luôn muốn vượt qua... đánh một chưởng lên thiên linh cái.

Một chưởng kia, trực tiếp khiến tâm thần của hắn nổ ầm ầm, thần thức biến mất, ngã xuống hôn mê, trước khi hôn mê, hắn còn loáng thoáng nghe được ca ca hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.

- Tiểu đệ, ngươi phải tiếp tục sống...

Khi Vương Đằng Phi từ trong biển máu tỉnh lại, xung quanh hắn là thi thể của tất cả tộc nhân, mà nằm trên người của hắn... chính là thi thể của ca ca.

Ca ca của hắn, trước khi chết dùng thi thể của mình, đè lên Vương Đằng Phi, khiến cho Vương Đằng Phi... thoát khỏi một kiếp, chuyện này cũng có quan hệ với lão tổ thứ 10 của Vương gia đang điên cuồng, không tra xét được tường tận.

Một khắc đó, Vương Đằng Phi khóc.

Gia tộc không có, thân nhân không có, tất cả, đều không có.

Trong trời đất này, dường như chỉ còn lại một mình hắn, hắn chua xót bò dậy, mờ mịt bước đi vô định trong trời đất...

Hắn còn sống mà giống như đã chết, hắn gặp được rất nhiều bằng hữu ngày xưa, nhưng khi gặp lại, nhận được chỉ toàn là châm chọc khiêu khích, từng lời châm chọc kia, không còn chút nào giống như trước kia, khiến Vương Đằng Phi run rẩy, như hiểu ra điều gì đó.

Hắn chỉ còn biết cúi đầu xuống, lòng tràn đầy chua xót, nhưng chỉ có thể nuốt ngược vào trong lòng.

Hắn muốn tìm đến lão tổ thứ 10 Vương gia, muốn hỏi một câu... tại sao?!

Tại sao, lão nhân gia ngài, lại muốn tiêu diệt cả Vương gia?!

Tại sao???

Điều này dường như là cọng cỏ duy nhất
để hắn kiên trì sống tiếp, hắn bắt đầu tìm khắp Nam Vực, thông qua huyết mạch liên hệ, đi tìm lão tổ thứ 10 Vương Gia, chết... cũng phải tìm được!

Cho đến mấy ngày gần đây, tại khu vực này, rốt cục hắn cũng cảm ứng được lão tổ thứ 10, hắn bắt đầu cẩn thận tìm kiếm. Nhưng chưa kịp tìm được, hắn lại gặp phải hai kẻ mà trước đó liếc mắt hắn cũng không thèm liếc một cái, chỉ vì một kiện pháp bảo, mà hắn đã dẫn người đuổi giết hai người này một thời gian dài.

Hắn chỉ có thể bỏ chạy.

Ầm!

Hai người đuổi giết Vương Đằng Phi, từng người bấm quyết, lập tức có hai thanh phi kiếm gào thét lao ra, kiếm quang nhoáng lên một cái, đã chạy thẳng tới Vương Đằng Phi, khi sắp tiếp cận, Vương Đằng Phi sắc mặt tái nhợt, lấy ra một mặt trống nhỏ, ném về sau, chiếc trống lập tức bành trướng, truyền ra tiếng đùng đùng, cùng va chạm với hai thanh phi kiếm.

Một tiếng nổ vang truyền ra, Vương Đằng Phi phun máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cắm đầu bay nhanh, ngay cả trống nhỏ kia cũng không có thời gian thu hồi. Hai tên tu sĩ đuổi giết hắn cười lên ha hả, một người trong đó thu pháp bảo của Vương Đằng Phi lại, trong mắt hai người lộ ra tham lam cùng sát cơ, lần nữa đuổi theo.

Mấy lần va chạm, Vương Đằng Phi không ngừng phun ra máu tươi, kiếm quang dưới chân ảm đạm, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, hai mắt của hắn lúc này, thế giới... chỉ toàn một màu xám tro.

- Không phải năm xưa ngươi rất lớn lối sao?!

- Năm đó ngươi phong quang vô hạn, xem những người khác như con kiến, chỉ có một mình ngươi là thiên kiêu, hôm nay sao ngươi không tiếp tục lớn lối nữa đi!

- Vương Đằng Phi, hôm nay ngươi chết chắc rồi, kiếp sau nếu có thể đầu thai, nhớ đừng lớn lối như vậy!

Hai người đuổi giết Vương Đằng Phi, giờ phút này sát cơ trong mắt đã tràn ngập, hai người đồng thời xuất thủ, thi triển ra thần thông mạnh nhất, trong nháy mắt kiếm khí tràn ngập, cũng có chưởng ấn rầm rầm hiện ra, lao thẳng tới Vương Đằng Phi.

Vương Đằng Phi cười thảm, hắn biết mình không thể trốn nữa, chợt xoay người lại, cười lên thê lương, hắn đã sống đủ rồi, vốn năm xưa hắn hẳn phải chết rồi, lúc này hắn muốn liều một lần, chết là hết.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, từ trong thiên địa chợt chậm rãi truyền ra một tiếng thở dài.

Khi tiếng thở dài này vừa vang lên, sắc mặt hai người đuổi giết Vương Đằng Phi bỗng nhiên đại biến, thân thể run rẩy, chúng ngẩng đầu nhìn ra phía sau Vương Đằng Phi, sắc mặt lập tức tái nhợt.

- Huyết... Huyết Yêu Tông thiếu tông!!!

- Là Mạnh Hạo!

Thân hình Mạnh Hạo chậm rãi đi ra, từ phía sau Vương Đằng Phi, bước từng bước một qua hắn, đi tới khoảng giữa hai tu sĩ và Vương Đằng Phi.

- Người này là bạn cố tri của Mạnh mỗ, hai vị đạo hữu, có thể cho Mạnh mỗ một chút mặt mũi hay không? Mạnh Hạo nhìn hai người kia.

Hai người này hít sâu một hơi, nội tâm hoảng sợ, nhanh rất cung kính ôm quyền.

- Vãn bối không biết Vương Đằng Phi là bạn cố tri của thiếu tông đại nhân, lúc trước có nhiều đắc tội, mong đại nhân chớ trách.

- Chúng ta đi ngay, chúng ta lập tức đi ngay... Hai người hết sức sợ hãi, lúc này khắp Nam Vực chỉ sợ không có mấy người là không biết tướng mạo Mạnh Hạo, bọn họ không quan tâm tới Vương Đằng Phi, nhưng đối với Mạnh Hạo lại khiếp sợ đến cực hạn, hai người vội vàng lên tiếng rồi run rẩy lui về sau.

Ở phía sau, Vương Đằng Phi kinh ngạc nhìn bóng lưng Mạnh Hạo, lại thấy được biểu tình của hai người kia, trong tâm của hắn lần nữa đau nhói, vẻ mặt như vậy, là khi Vương gia còn chưa bị diệt môn, hắn thường được hưởng thụ, nhưng hiện tại...

Vẻ mặt của hắn vặn vẹo, trong tim của hắn như bị một cây đao xuyên thấu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, nhìn chằm chằm vào thân ảnh năm xưa hắn hận thấu xương kia, thậm chí khi Vương gia chưa bị diệt môn, hắn chỉ hận không thể tự tay chém chết Mạnh Hạo.

Hắn hận đối phương cướp đi truyền thừa của mình, hận đối phương cướp đi vị hôn thê của mình, hận đối phương đạt được hết thảy thành tựu kia, bởi vì hắn thấy, hết thảy thành tựu kia, vốn phải thuộc về mình mới đúng!

Mấy ngày này, mỗi lần hắn nghe được chuyện về Mạnh Hạo, hắn đều như muốn nổi điên lên, hắn hận, hận thấu xương!

- Không cần ngươi quan tâm, giết đi, tới giết ta, giết ta đi!

- Ta sớm đã sống đủ rồi, Mạnh Hạo, không phải ngươi muốn giết ta sao, tới đi, cần gì giả mù sa mưa, ngươi tới đi, Vương Đằng Phi ta đỉnh thiên lập địa, ta đứng ở đây, ngươi tới giết ta đi!

- Ngươi cướp đi cơ duyên thuộc về ta, còn cướp đi vị hôn thê của ta, ta và ngươi không đội trời chung, tên ngụy quân tử, tên tiểu nhân nhà ngươi, tới giết ta đi!

- Năm xưa ở Kháo Sơn Tông, ngươi là cái thá gì chứ, một đầu ngón tay ta cũng có thể diệt sát ngươi, nếu không phải Âu Dương trưởng lão ra mặt, ngươi sớm đã bị ta chém chết rồi!

- Ta là thiên kiêu, thiên kiêu của Kháo Sơn Tông, thiên kiêu của Vương gia, mà ngươi... chỉ là con kiến!!!

Vương Đằng Phi thê lương cười to, hắn đã đè nén quá lâu, thời khắc này bạo phát ra ngoài, tựa như người điên, điên cuồng gào thét.

----------oOo----------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện