Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1138: Chém quỷ!


trước sau

Mạnh Hạo xuất hiện, vô thanh vô tức, trên khắp chiến trường, chỉ có không nhiều người nhận ra sự xuất hiện của hắn, trên bầu trời, vị tộc trưởng của Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa thủy chung vẫn không xuất thủ kia, chính là một người trong số đó.

Khi mới xuất hiện, Mạnh Hạo tại bên cạnh trận pháp, một thân áo bào đỏ che trời, sắc mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, tay phải hắn cầm một cái lôi đỉnh, đỉnh này chợt hiện lên ánh chớp lập lòe, thân thể hắn lần nữa biến mất.

Khi xuất hiện lại, bất ngờ đã như hùng sư phủ xuống khu vực hai tên giả Trảm Linh đang xông vào đội hình tu sĩ Nam Vực kia, một trong hai tên là một đại hán đầu tóc bù xù, đang giết tới một tu sĩ Nam Vực, tu sĩ kia lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Hắn vốn tưởng rằng hẳn phải chết, đang muốn tự bạo, nhưng trong nháy mắt trước mặt liền hoa lên, bất ngờ đã đổi vị trí với Mạnh Hạo, tâm thần tu sĩ kia chấn động, nhìn Mạnh Hạo phía trước mặt.

Khi tay phải tên đại hán sắp vỗ xuống, bỗng nhiên sắc mặt hắn biến đổi, cặp mắt co rút lại, bị một màn Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện này khiếp sợ, đang định lui về phía sau, Mạnh Hạo như u hồn, chớp mắt một cái đã xuất hiện sát người hắn, tay phải nâng lên nhẹ nhàng vỗ về tên đại hán này.

Một tiếng hét thảm trong khoảnh khắc từ trong miệng đại hán truyền ra, tay phải của hắn mắt thường cũng có thể thấy được, trực tiếp khô héo, đồng thời, nơi đó hóa thành một cái hắc động, hút khí huyết toàn thân hắn vào trong, trong chớp mắt, tên đại hán chỉ còn da bọc xương, tu vi biến mất, dưới trạng thái khủng khiếp tràn ngập, hồn phách của hắn cũng bị rút ra, thân thể ầm một tiếng vỡ vụn, có lượng lớn sương mù đỏ tản ra, sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo.

Bước chân Mạnh Hạo không chút dừng lại, sau khi hời hợt chém giết một người, lôi đỉnh trong tay hắn lại một lần nữa lấp lánh, lúc hắn lần nữa xuất hiện, bỗng nhiên lại... hiện ra bên cạnh một tên cường giả Trảm Linh khác.

Tên Trảm Linh này là một lão già, da đầu đã tê dại, tốc độ Mạnh Hạo đánh chết đại hán kia quá nhanh, nhanh đến mức khiến hắn không thể phản ứng, gần như vừa mới sửng sốt, Mạnh Hạo đã xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Khuôn mặt thương mang, không có chút huyết sắc, còn có ánh sáng âm u trong mắt kia, khiến da đầu lão già này trực tiếp tê dại, hồn phi phách tán.

- Không!

Hắn đang muốn lui về sau, tay phải Mạnh Hạo đã trực tiếp đặt trên thiên linh của hắn, hút một cái, lão già hét lên thê lương, thân thể trong nháy mắt khô héo, hết thảy đều theo thiên linh của hắn, sáp nhập vào tay Mạnh Hạo.

Toàn bộ mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, từ lúc Mạnh Hạo đi ra, đến khi hắn chém chết hai tên Trảm Linh, nhanh đến mức khiến gần như tất cả mọi người đều thất kinh.

- Mạnh Hạo đại nhân!

- Mạnh Hạo đại nhân!

- Mạnh Hạo đại nhân!!! Tu sĩ Nam Vực, đầu tiên là mấy người được Mạnh Hạo cứu kia lạc giọng kêu tiếng, sau đó toàn bộ tu sĩ Nam Vực đồng loạt hô vang, tạo thành sóng âm ngập trời.

Mà Mạnh Hạo ở nơi đó, huyết bào phất phới, một mái đầu bạc, tỏa ra khí thế kinh thiên!

Giữa không trung, cặp mắt vị tộc trưởng Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa kia, lập tức co rút lại.

- Muốn chết! Thân thể hắn nhoáng lên một cái, trong chớp mắt, không ngờ lại hóa thành một con Lôi Bằng, bốn phía tia chớp lượn lờ, trong nháy mắt đã lao tới gần Mạnh Hạo, định đánh chết hắn.

Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, rất tỉnh táo, gần như trong khoảnh khắc lão già này lao tới, lôi đỉnh trong tay hắn bỗng nhiên nhoáng lên một cái, sấm chớp hiện lên, lập tức biến mất. Khi xuất hiện lại, bất ngờ đã hiện ra trước người một lão quỷ.

Lão quỷ kia mơ hồ có thể nhìn thấu bên trong là một lão bà. Bà ta đang cười gằn công kích vào chính giữa thân thể một tu sĩ Nam Vực, cái miệng há to trực tiếp cắn xuống đầu tu sĩ này, rắc rắc cắn nát, hấp thu hồn phách tu sĩ.

Tu sĩ kia vẫn chưa chết, phát ra tiếng hét thê lương, đột nhiên, thân thể hắn chợt biến mất, thân ảnh Mạnh Hạo trực tiếp thay thế hắn, u quang trong mắt lão bà kia lóe lên một cái, ỷ vào quỷ thể hư ảo của mình, không dừng lại mà cười gằn cắn tới Mạnh Hạo.

- Tự tới nạp nạng, để cho lão bà tử ta xem thử, ngươi mạnh như thế nào!

Một ngụm cắn tới, tựa như có thể rung chuyển hồn phách tu sĩ, muốn rút ra hồn phách từ trong cơ thể, thần sắc Mạnh Hạo vẫn lạnh lùng như cũ, trong khoảnh khắc khi lão bà cắn tới, bỗng nhiên hắn cũng há miệng, hút mạnh một cái.

Dưới cái hút kia, thân thể lão bà run mạnh, một loại cảm giác nguy cơ không cách nào hình dung trong nháy mắt ập tới, khiến bà ta hét lên, bỏ qua Mạnh Hạo, bay nhanh về sau.

- Chết tiệt, ngươi có phải là tu sĩ không, sao có thể tu luyện quỷ pháp chứ!!!

Lão bà chưa lui được bao xa, dưới một cái hút của Mạnh Hạo, thân thể lập tức bà ta liền ầm ầm sụp đổ, hóa thành vô số ánh sáng cuốn ngược, bay thẳng tới miệng Mạnh Hạo.

Mơ hồ có thể thấy được, trên thân ảnh lão bà này bị một tinh thể điểm trúng, trong tiếng hét thảm, bà ta đã bị Mạnh Hạo một ngụm nuốt vào. Hắc khí trên mặt Mạnh Hạo thoáng hiện, sau đó lại lập tức khôi phục thành tái nhợt không có chút máu, tóc bạc phất phơ. Cách đó không xa, hai lão quỷ khác đã hoàn toàn hoảng sợ, lập tức bay ra, định bỏ chạy.

Phía sau Mạnh Hạo truyền tới tiếng rống giận ngập trời, tộc trưởng của Đế tộc, trong khoảnh khắc lao đến, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, va chạm với Mạnh Hạo.

Trong mắt Mạnh Hạo hiện ra vẻ lạnh lùng, xoay tròn người như một con vụ, chân phải nâng lên, đá thẳng lên Lôi Bằng.

Uỳnh!

Tiếng nổ tung trời, cho dù là mấy cường giả Vấn Đạo đỉnh phong trên bầu trời kia, cũng bị chấn động, thân thể Lôi Bằng chợt sụp đổ, nhưng bất ngờ bên trong chợt xuất hiện một cánh tay già nua, đấm thẳng về phía Mạnh Hạo.

Thân thể Mạnh Hạo chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi, khi trúng một quyền phun máu, hắn chợt lui về sau, toàn thân hiện ra sấm chớp nhoáng lên một cái, đã đổi vị trí với một tu sĩ Bắc Địa, khi xuất hiện lại, đã ở bên cạnh một trong hai lão quỷ đang kinh hãi lui về sau.

Hết thảy những điều này, bất ngờ đều nằm trong tính toán của Mạnh Hạo.

Mới vừa xuất hiện, Mạnh Hạo không có nửa điểm chần chờ, nhảy lên một cái, tay phải bấm quyết, cách không nhấn một cái, thân thể hắn lập tức tràn ra một màn sương mù màu đỏ, trong chớp mắt sương mù này tạo thành một cơn lốc, lao thẳng tới lão quỷ kia.

Sắc mặt lão quỷ kia đại biến, phát ra tiếng hét thê lương, bay nhanh về sau, nhưng căn bản không có tác dụng, bị gió lốc kia một ngụm cắn nuốt, trực tiếp nghiền nát bên trong, hình thần câu diệt, khi trở về thân thể Mạnh Hạo, Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, Huyết Yêu tầng thứ sáu của hắn, đã tinh tiến hơn một chút.

- Còn thiếu chút nữa! Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên huyết sắc.

Thời khắc này,
tên lão quỷ cuối cùng đã bị dọa tới hồn phi phách tán, hắn thật sự sợ hãi, tung hoành Bắc Địa nhiều năm, cho dù là bị thu phục cải tạo, trở thành quỷ thân, nhưng hắn vẫn là cường giả, cắn hồn phách người khác để tu hành, nuốt máu thịt người khác tăng cường hồn phách, đây đối với hắn mà nói, tựa như là chuyện vô cùng tự nhiên.

Nhưng đây là lần đầu tiên, hắn gặp phải một tồn tại đáng sợ... cắn nuốt cả quỷ!

Lão quỷ mang theo hoảng sợ, cấp tốc bay đi, chìm vào trong màn sương mù màu xanh giữa không trung, không dám đi ra ngoài nữa.

Giữa không trung, hai Cự Nhân to như núi kia, vẫn đang khiêng đại môn màu vàng, bên trong tràn ra Mộc thụ, đánh về phía trận pháp Nam Vực.

Tòa đại trận thứ sáu, ầm ầm sụp đổ, tòa đại trận thứ năm, cũng lung lay sắp đổ.

Cả chiến trường, tộc trưởng Đế tộc, đệ nhất cường giả Bắc Địa, sau khi biến ảo thân thể, bỗng nhiên thân thể tràn ra sấm chớp ngập trời. Cái lôi đỉnh bao quanh hắn kia, tựa như trở thành căn nguyên sấm sét, hắn nâng tay lên, điểm chỉ về phía Mạnh Hạo.

Lập tức từ trên lôi đỉnh của hắn bạo phát ra một tia chớp, tia chớp này màu đen, tựa như một con rồng, lao thẳng tới Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, thân hình lão cũng nhoáng lên một cái, biến đổi hình dáng, bất ngờ hóa thành một con rồng dài 100 trượng, đây không phải là rồng bình thường, mà là một con lôi long!

- Thái Cổ Lôi Long Biến! Thanh âm như thiên uy của lão già vang lên, một cỗ khí tức hoang dã, tang thương từ trên người hắn tràn ra, hóa thành Thái Cổ Lôi Long, trong chớp mắt xông về phía Mạnh Hạo.

Đáng tiếc, đó không phải là Thái Cổ Lôi Long chân chính, mà chỉ có một tia hình thái mà thôi, nhưng cho dù là như vậy, cũng vẫn long trời lở đất!

Sắc mặt Mạnh Hạo lần đầu tiên biến hóa, lão già này là người đầu tiên hắn thấy, gần bằng với cường giả Lê Tiên!

Mặc dù về mặt quỷ dị không được như Lê Tiên, nhưng khí thế và trình độ bá đạo, thì đã vượt qua Lê Tiên, nhất là Thái Cổ Lôi Long hắn huyễn hóa ra kia, cảm giác thương tang cổ xưa rất rõ ràng, còn có khí phách ngập trời, tựa như mọi thứ tồn tại ở trước mặt, đều phải bẻ gãy nghiền nát, thần hình câu diệt vậy.

- Đây là rồng gì vậy!

- "Chiếc đỉnh trong tay hắn, vừa rồi mình chú ý tới, có chút tương tự với lôi đỉnh của mình..." Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, thân thể bay nhanh về sau, bỗng nhiên biến mất, lại tiếp tục đổi vị trí với một tu sĩ Bắc Địa ở phía xa.

Hắn vừa xuất hiện, tên tu sĩ Bắc Địa kia đã lập tức bị sấm sét xé rách.

- Ngươi trốn không thoát, Thái Cổ Lôi Long, không ai có thể rung chuyển, Lôi Biến! Lão già hóa thành Thái Cổ Lôi Long hét lớn một tiếng, trong chớp mắt, không ngờ tốc độ lại tăng đột biến, căn bản không cho Mạnh Hạo có cơ hội lần nữa triển khai lôi đỉnh bỏ chạy.

- Mạnh mỗ cũng không định bỏ chạy.

- Về phần lôi long kia... ta rung chuyển cho ngươi xem! Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, trong khoảnh khắc khi Thái Cổ Lôi Long lao tới, hai tay hắn nâng lên, một cơn lốc xoáy ầm ầm xuất hiện, cơn lốc xoáy này chính là thân thể Mạnh Hạo, đẩy mạnh ra bên ngoài, lập tức tất cả chiến hồn vô hình chung quanh hắn hét lên thê lương thảm thiết, mấy trăm ngàn chiến hồn toàn bộ bị khống chế, bay tới bên cạnh Mạnh Hạo như mưa, ngưng tụ thành một cái đầu to lớn giữa không trung.

Đầu lâu kia có màu máu, đỉnh đầu có một sừng, chính là đầu Huyết Yêu!

Thần thông hai người chưa va chạm với nhau, trên bầu trời đã truyền ra tiếng nổ kinh khủng, khiến cho toàn chiến trường đều chấn động ầm ầm.

Trên bầu trời, thương thế của Kim Hàn lão tổ vẫn còn, thời gian chỉ có mấy ngày, cho dù là có đan dược của Đan Quỷ, nhưng như cũ vẫn còn ảnh hưởng, thời khắc này lão không ngừng lui về sau, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.

- Thọ nguyên của lão phu đã không còn nhiều lắm, sớm muộn gì cũng phải chết, trận chiến lúc trước không chết, là do Lý gia lão tổ cứu ta một lần, lúc này... cho dù có chết, ta cũng phải chết ở trong chiến đấu của Nam Vực, cái chết của lão phu có giá trị! Kim Hàn lão tổ rống lên một tiếng, thân thể hắn ầm ầm thiêu đốt, trực tiếp phóng ngọn lửa sinh mệnh của lão ra, trong khoảnh khắc tựa như đóa hoa vậy, đổi lấy đỉnh phong ngắn ngủi!

Cặp chân lão đã bị thiêu đốt biến mất, thân thể của lão cũng nhanh chóng tiêu tán mất một nửa, dùng toàn bộ tính mạng của lão, tạo thành... một kiếm cuối cùng, đó chính là một chiêu kiếm cấm kỵ!

- Kim Hàn Trảm Tiên!

Chém thiên diệt địa, gào thét lao đi.

Một kiếm này tỏa ra hào quang màu vàng ngập trời, khoảnh khắc bổ xuống, lão già Cương thi mặc trang phục màu đen vốn đã bị thương, căn bản không thể né tránh, một kiếm lao tới, khiến đầu hắn rơi xuống, hét lên thê lương rung trời.

Mà Kim Hàn lão tổ, sau khi phóng ra một kiếm cuối cùng, thân thể lão cũng hoàn toàn tiêu tán, từ nay về sau hồn phi phách tán, luân hồi cũng không thể bước chân vào.

- Lão tổ!!!

Khắp chiến trường, có một số ít tu sĩ Nam Vực là đệ tử Kim Hàn Tông, thời khắc này mỗi một người đều tỏ ra bi phẫn.

- Lão phu đã từng làm sai một chuyện, không nên tham dự trận chiến giữa Nhất Kiếm Tông và Huyết Yêu Tông, đây chính là chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời này của ta, khiến cho mấy trăm ngàn tu sĩ phải hy sinh một cách vô ích, hại cả Huyết Yêu đạo hữu... ngủ say không tỉnh!

- Nếu không, chỉ một cái Bắc Địa nhỏ nhoi, cũng dám tới Nam Vực ta lớn lối sao! Ánh mắt Kim Hàn lão tổ lộ ra hối hận sâu đậm, đầu hóa thành bụi bặm, tiêu tán tại Nam Vực.

----------oOo----------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện