- Các hạ là... Mạnh Hạo chầm chậm nói.
- Ta là Mạnh Hạo, Nam Thiên đệ nhất bá! Thanh niên hừ lạnh, nhàn nhạt nói, khí thế hùng hồn, lời nói rung trời.
- Đệ nhất bá, ngươi hiểu là gì không, chính là nói ở Nam Thiên Đại Địa, không ai dám chọc tới ta! Thanh niên hất cằm, thần sắc ngạo nghễ.
- Ngươi mau trả lời rõ ràng cho hắn, phu quân của ta là đệ nhất cường giả Nam Thiên Đại Địa ngoài những lão già khác, là đỉnh phong Nam Vực, thao túng chiến tranh đại lục. Nam nhân biến thành Chỉ Hương lập tức khuyên bảo.
- Câm miệng! Nam nhân nói chuyện, nữ nhân cút sang một bên! Thanh niên lập tức trừng mắt, tay vung lên kiên quyết nói, mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo. - Mạnh mỗ nói một không hai, nể tình ngươi mới sai phạm, lần này không giết ngươi!
Mạnh Hạo thần sắc cổ quái liếc nhìn người giống y như mình, lại nhìn sang người biến thành Chỉ Hương, khóe miệng mỉm cười. Có thể làm ra bố cục trăm chỗ hở như vậy, ngoài Anh Vũ cùng Bì Đống ra, Mạnh Hạo không nghĩ được là ai khác.
- Hẳn là ngươi cũng nghe qua tục danh của ta, thôi, ta không làm khó ngươi, giao ra túi trữ vậtm ta cho ngươi dùng tiền tài đổi lấy ta tha thứ!
- Nếu dám chống cự, hôm nay nơi này sẽ là chỗ ngươi chôn thân! Thanh niên kia âm lãnh nói, khí thế bùng nổ tạo thành gió lốc, kết nối thiên địa, làm cho mọi người cảm nhận khí tức này đều khó thở, ở trước mặt như xuất hiện ngọn núi lửa không thể lay chuyển, nếu cố giãy giụa, một khi núi lửa bùng nổ, mình chắc chắn sẽ chết ở đây.
Các trận pháp rách nát ngoài động phủ lập tức sụp đổ, cát bay đá chạy, núi non đổ nát, khí thế mạnh mẽ làm cho bầu trời biến sắc, dù cho Mạnh Hạo, ánh mắt cũng phải co rút.
Nếu không phải vì hắn xác định hai người này chính là Bì Đống cùng Anh Vũ, nếu không phải hắn cực kỳ hiểu biết tên tên ngốc này, bây giờ hắn cũng đã bị chấn nhiếp.
- Ồ? Làm sao ngươi biết ta mới làm lần đầu? Mạnh Hạo như cười như không.
Thanh niên sửng sốt, nam nhân biến thành Chỉ Hương cũng sững sờ.
- Đáng chết, chẳng lẽ ngươi không phải mới làm lần đầu? Ngươi đúng là quá đáng! Thanh niên lập tức rống lớn, vung tay lên, mặt đất rung chuyển, khí thế tuôn trào muốn một chưởng đập chết Mạnh Hạo, nhưng lại như cực lực khắc chế.
Mạnh Hạo như thế, làm cho nam nhân gà trong lòng giật thót, mơ hồ cảm thấy không ổn, nhìn nam nhân biến thành Chỉ Hương, thanh niên này hừ lạnh.
- Xem ra ngươi còn chưa biết rõ Mạnh mỗ!
- Biết cha Mạnh mỗ là ai không, Phương Tú Phong! Thanh niên trong lòng đắc ý, thầm nhủ mình bién hóa ra nhân vật lợi hại nhất Nam Thiên Đại Địa, cũng chỉ mấy ngày gần đây hắn hóa thành hình dạng Mạnh Hạo, là nghe nói chuyện này từ một tộc nhân Phương gia.
- Ngươi sợ không!
Mạnh Hạo ho một tiếng, chớp mắt, có chút ngượng ngùng. - Ngươi thật là Mạnh Hạo?
- Mạnh mỗ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là Mạnh Hạo! Thanh niên ngạo nghễ nói.
- Ta nghe nói Mạnh Hạo có thể dậm chân làm mặt đất vỡ vụn, ngươi có thể làm được? Ta không tin ngươi làm được. Mạnh Hạo lắc đầu.
- Ngươi không tin! Thanh niên mở to mắt, giận dữ nhìn Mạnh Hạo.
- Ta không tin!
Mạnh Hạo kiên quyết nói.
- Đáng chết! Ngươi dám không tin! Thanh niên rống giận dậm chân, ầm ầm, động phủ sụp đổ, mặt đất rung chuyển nứt ra.
- Thế nào, tin chưa!
- Thế này mới nứt ra một khe, ta nói là mặt đất vỡ vụn ra cái hố. Mạnh Hạo có thể làm được, ngươi được không? Thôi đi, ngươi không làm được. Mạnh Hạo khinh thường nói.
- A a a a a, tức chết ta, ngươi dám không tin. Đáng chết! Ngươi nhìn cho kỹ, nhìn xem ngũ gia... À, nhìn xem Mạnh mỗ có làm được không! Ánh mắt thanh niên đỏ lên, hắn ghét nhất là người khác không tin hắn, ghét bị khích, lúc này người bay lên, ầm ầm giáng xuống đất, trực tiếp đánh mặt đất thủng một lỗ lớn.
Mạnh Hạo chớp mắt, cẩn thận nhìn mặt đất xung quanh cùng ngọn cỏ xa xa, ánh mắt chớp sáng.
Nháy mắt, thanh niên bay ra ngoài lỗ thủng, thần thái ngông nghênh. - Tin chưa!
- Không đủ sâu! Mạnh Hạo thở dài.
Thanh niên nổi giận, người lóe lên lại đánh về phía lỗ thủng, tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung chuyển, một lát sau tiếng nổ vang vọng, lỗ thủng này như đánh vào địa tâm, lại có địa hỏa phun trào, thanh niên này lại bay lên, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, như là ngươi còn chưa tin, ta đánh xuyên qua Nam Thiên Đại Địa.
- Được rồi, ta sợ được rồi chưa, trên người ta có tổng cộng 10 túi trữ vật, các ngươi muốn mấy cái? Mạnh Hạo ho khan một tiếng, thở dài nói.
- 10 cái đều lấy!
- 3 cái, ta muốn 3 cái! Thanh niên cùng nam nhân biến thành Chỉ Hương đồng thời sáng mắt, lên tiếng.
- Ngu ngốc, 10 cái lấy hết!
- Ngươi mới ngốc, 3 là lớn nhất, lấy 3 cái! Nam nhân cùng thanh niên rống lớn với nhau, mơ hồ có tranh chấp, nam nhân biến thành mỹ nữ lúc này mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm thanh niên.
- Ngươi là ngu ngốc, 3 cái túi trữ vật lớn nhất, ngươi ngươi ngươi, còn lấy 10, 10 là bao nhiêu, lớn hơn 3 hay sao!
- Ngươi ngớ ngẩn hả, 10 dĩ nhiên là lớn hơn 3, 3 cái mới có bao nhiêu, phải là 10! Thanh niên rống giận.
Nam nhân kia sững sờ.
- Ôi, vị nữ đạo hữu này, ta cảm thấy phu quân của ngươi làm việc quá bá đạo ác liệt, nhìn thế nào cũng giống ác bá. Mà ác bá như vậy, phải bị độ hóa, ta rất đồng tình với ngươi.
Mạnh Hạo thở dài lên tiếng, những lời của hắn, nếu là tu sĩ khác thì sẽ cảm thấy đối phương quá ngây thơ, căn bản không tin cậy được, thậm chí lời này châm ngòi ly gián quá rõ ràng.
Nhưng cố tình, nam nhân cùng thanh niên
này, lại không nghe ra được...
Nhất là nam nhân kia, nghe Mạnh Hạo nói nhiều lần ác bá, ánh mắt dần toát ra hung ác.
- Ác ba,một đáng chết! Ngươi chính là ác bá, ngươi làm như vậy không đúng, ngươi làm vậy là thất đức, ngươi làm vậy quá vô sỉ, ta muốn... Độ hóa ngươi! Nam nhân này rống giận đánh về phía thanh niên.
Thanh niên kia nóng nảy, liền tục lùi lại, bộ dáng tức giận tận trời, nhưng hắn... dù sao cũng hơi thông minh một chút, mạnh mẽ khựng lại, trực tiếp nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Không đúng, lão tam ngươi dừng lại, sao ta cảm thấy không đúng...
- Chúng ta không thể tự đánh nhau, không đúng, không đúng, ngươi này nói mấy câu, lại làm cho chúng ta nội đấu!
Thanh niên lẩm bẩm, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo, càng nhìn càng kinh hãi.
Mạnh Hạo vẫn mỉm cười đứng đó, nhìn thanh niên thần sắc dần thay đổi, thầm nhủ quả nhiên Anh Vũ vẫn thông minh một chút, nhìn ra dấu vết.
Đúng lúc này, thanh niên kia bỗng hít vào một hơi.
- Ta biết ngươi là ai!
- Có thể nhìn ra sơ hở của chúng ta, nói mấy câu làm chúng ta nội đấu, ngươi chính là... Kháo Sơn lão tổ! Thanh niên rống lớn, nam nhân kia nghe vậy run lên, người bùm một cái từ bộ dáng Chỉ Hương biến về nam nhân, hít vào một hơi, bộp bộp lùi lại mấy bước.
- Ngươi là Kháo Sơn lão tổ! Đừng oán ta, là hắn buộc ta biến, hắn mới biến thành Mạnh Hạo! Nam nhân kia run run nhanh chóng lùi lại, liên tục rống lên.
Sắc mặt Mạnh Hạo sầm xuống, không còn tâm tình, hừ lạnh một tiếng, dứt khoát cởi nón tre. - Hai tên ngu ngốc các ngươi mở to mắt nhìn cho rõ, ta là ai!
Mạnh Hạo vừa tháo nón xuống, hơi thở của hắn tràn ra, bộ dạng hiện rõ trước mặt thanh niên và nam nhân kia. Khi nhìn rõ ràng bộ dáng Mạnh Hạo, nam nhân kia sửng sốt, đột nhiên hét lớn, người bùm một cái biến thành Bì Đống, hét thảm nhanh chóng bay đi xa.
- Là hắn, là Mạnh Hạo, hắn đuổi tới, xong rồi xong rồi, chết chắc rồi chết chắc rồi, toàn là tại ngươi!
Thanh niên kia run run, phát ra tiếng hét thê thảm, người bùm một cái hóa thành con Anh Vũ lông nhiều màu, móng túm một cái lông chim, ra sức vỗ cành, dốc hết sức mà chạy trốn.
- Đáng chết! Sao hắn xuất hiện ở đây, không thể nào, chúng ta lại gặp phải hắn!
Gà bay chó chạy, Anh Vũ cùng Bì Đống hét lên vội vàng chạy đi, bọn họ vừa đi, mặt đất nơi này vặn vẹo, lập tức khôi phục, không còn vết nứt, không còn lỗ thủng, động phủ không thấy, những cấm chế trận pháp đáng sợ cũng không còn.
Nơi này vốn không phải động phủ, chỉ là một khe núi mà thôi, tất cả mọi thứ đều là ảo ảnh, không phải sự thật.
Tất cả căn nguyên, chính là cái lông chim màu đen trong móng của Anh Vũ, lúc này lông chim tỏa ra ánh sáng yêu dị, chớp động như ảnh hưởng hư vô, xuất hiện ảo cảnh.
Mạnh Hạo nhìn Anh Vũ cùng Bì Đống bỏ chạy, căn bản không đuổi theo, mà đứng đó nhàn nhạt nói.
- Trong vòng 3 hơi thở, hai tên các ngươi ai về trước, ta không trừng phạt kẻ đó, tên còn lại, ta sẽ trừng phạt gấp đôi chuyện bỏ trốn khi ta gặp nguy hiểm. Lời của Mạnh Hạo truyền ra, Bì Đống cùng Anh Vũ chợt khựng lại giữa không trung.
- Đáng chết, Bì Đống đầu óc đơn giản, là tên ngu ngốc, nhất định sẽ bị lừa, tuyệt đối không thể để nó trúng kế, vậy thì tự mình ngũ gia vào tròng mới đảm bảo! Anh Vũ chợt xoay người, tốc độ cực nhanh, lập tức chạy thẳng về phía Mạnh Hạo.
Bì Đống người cũng run lên.
- Anh Vũ xảo trá đa mưu, toàn là vì nó, lúc trước chạy trốn cũng là bởi nó giật dây, ta không thể chịu tội thay nó! Gần cùng lúc với Anh Vũ, Bì Đống lập tức lóe lên tia chớp, dốc hết sức chạy thẳng về phía Mạnh Hạo.
- Ta đầu hàng!
- Bà nội ngươi, ta cũng đầu hàng!
Anh Vũ cùng Bì Đống nhanh chóng lao tới, Mạnh Hạo hừ lạnh đột nhiên nhấc tay, gương đồng xuất hiện, Anh Vũ hét thảm, hóa thành ánh sáng lập tức bị thu vào trong gương đồng.
Còn chiếc lông chim rơi xuống, bị Mạnh Hạo cầm lấy, về phần Bì Đống, người run run, lập tức nói. - Chủ nhân, tam gia nhớ ngài muốn chết, những năm qua đều là Anh Vũ đáng chết này, là nó năm đó dụ ta đi, toàn là do nó. Chủ nhân, chúng ta cùng nhau độ hóa nó!
Mạnh Hạo trực tiếp vỗ lên đầu Bì Đống, ầm, nó co lại một cục, nắm lấy ném xuống đất. Mặt đất nổ ầm, bị nện ra một cái lỗ, Bì Đống hét thảm bắn lên, Mạnh Hạo lại túm lấy, một đường lao đi ném xuống đất, Bì Đống đau đến hét thảm không ngừng.
- Đừng giả vờ nữa. Mạnh Hạo nói một câu, Bì Đống lập tức không la hét nữa, chuyển sang cầu xin.
----------oOo----------