Trên cổ lộ Nguyên Anh, tia sáng tăng cao, mập mạp ngơ ngác nhìn tấm bia đá trước mắt, tuy rằng chỉ cao có 30 trượng, nhưng nhìn lại còn có không ít người không bằng hắn.
"Mụ nội nó, tư chất của lão tử lại không phải tốt nhất? Thật không có đạo lý mà! Năm đó Kim Hàn Tông từng nói, tư chất của ta thiên hạ có một không hai!" Mập mạp rất là căm tức, nhất là hắn nhìn thấy Vương Hữu Tài nơi đó, không ngờ đạt tới độ cao 50 trượng, hắn càng cảm thấy buồn bực.
Cuối cùng, khi thấy Trần Phàm, lập tức mập mạp mở to mắt, lộ vẻ khó tin, tư chất của Trần Phàm không ngờ... là một trong 17 người tia sáng cao tới 100 trượng kia!
Về phần Lý Thi Kỳ nơi đó, tuy rằng không tới 100 trượng, nhưng cũng đạt tới độ cao 80 trượng.
Mà ở trên cổ lộ Vấn Đạo, theo từng người thí luyện đặt tay trên tấm bia đá, tia sáng thay nhau nổi lên, rực rỡ, chỉ có Mạnh Hạo nơi đó, nhìn tấm bia đá trước mặt không có bất kỳ tia sáng gì, hắn nở nụ cười khổ.
Tấm bia đá này không có khả năng phát sáng, bởi vì lực lượng nhu hòa để phát sáng kia, từ trong trong cơ thể Mạnh Hạo không có về lại tấm bia đá, mà ở trên nửa đường đã bị tiên mạch hư ảo trong thân thể Mạnh Hạo cắn nuốt sạch.
Thời khắc này bên ngoài nổi lên tiếng bàn tán ầm ĩ, liên quan tới tư chất này là rất được coi trọng. Dù sao tư chất cũng là cơ sở của một tu sĩ nên tất cả tông môn đều đang chú ý. Đối với những người tư chất xuất sắc nổi trội kia, lập tức được ghi chép lại.
Cũng có không ít người chú ý tới Mạnh Hạo nơi đó, xếp hạng nhất hai cửa ải trước đó đã làm cho danh tiếng của Mạnh Hạo ở trên đỉnh sóng, có người mong đợi hạng nhất thứ ba; cũng có người cười lạnh, chuẩn bị nhìn xem chê cười Mạnh Hạo.
Mà giờ này, bất luận là cổ lộ Nguyên Anh, cổ lộ Trảm Linh hay là cổ lộ Vấn Đạo, khi tất cả tấm bia đá đều phát sáng, thì chỗ Mạnh Hạo nơi đó có vẻ nổi bật một cách bặc biệt...
Nhất là, hắn thân là người đứng đầu hai quan ải trước đó, trên cổ lộ Vấn Đạo ở phía trước nhất, bên cạnh không có tu sĩ nào khác, nên lúc này hắn ở nơi đó cực kỳ chói mắt.
- Phương Mộc kia đang làm gì?
- Ồ! Không ngờ tấm bia đá của hắn một chút ánh sáng cũng không có! Đây là chuyện gì xảy ra? Không có khả năng có người không có tư chất chút nào, cho dù là tư chất kém, cũng sẽ có ánh sáng chứ?!
- Hay là hắn còn chưa có làm khảo nghiệm? Cũng không đúng, rõ ràng hắn đã đặt tay trên tấm bia đá! Rất nhanh, người bên ngoài đều nhìn về phía hình ảnh Mạnh Hạo trong cổ lộ Vấn Đạo, rối rít nổi lên kinh ngạc.
Ngay cả cường giả các tông môn cũng đều nhìn lại, mọi người trong Tinh Không Điện Đường kia toàn bộ ghé mắt, bất luận là ba giáo sáu tông hay là năm đại Thánh địa, tứ đại gia tộc, cho dù là ba đại Đạo môn, thời khắc này cũng đều đưa mắt chăm chú nhìn, nơi duy nhất không có phát sáng trong thí luyện.
- Tên khốn bại hoại này đang chơi trò âm mưu quỷ kế gì vậy? Trong tinh không, Kháo Sơn lão tổ đầy mặt tức giận. Tuy rằng giữa lão và Mạnh Hạo có nhiều gút mắt phức tạp, nhưng sâu trong nội tâm của lão, Mạnh Hạo là đệ tử nội môn duy nhất của Kháo Sơn Tông... Một màn này khiến lão có cảm giác mình cũng bị mất mặt theo.
Đông Thổ Đại Địa, vợ chồng Phương Tú Phong, giờ khắc này cũng đều hơi sửng sốt một chút: tư chất của Mạnh Hạo như thế nào, bọn họ là rành rẽ nhất, bảy tuổi là kiếp, nhưng trong toàn bộ thiên kiêu của Phương gia, bao nhiêu năm qua, Mạnh Hạo là người thứ nhất ở thời điểm bảy tuổi xuất hiện sống lại lần thứ hai, thậm chí là sống lại lần thứ ba.
Sở dĩ như vậy, là do huyết mạch của Mạnh Hạo nồng đậm đến cực hạn tạo thành, mà huyết mạch là một phần của tư chất. Tấm bia đá trước mặt Mạnh Hạo làm sao có thể không phát sáng chứ?
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, hắn nhìn thấy tấm bia đá của tất cả mọi người bốn phía đều đang phát sáng, cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người đến từ phía sau... vì thế chậm rãi giơ tay lên, lần nữa đặt trên tấm bia đá.
Lực lượng nhu hòa kia lại lần nữa xuất hiện, nhưng kết cục như nhau, rất nhanh đã bị tiên mạch trong cơ thể hắn cắn nuốt... Theo cắn nuốt, tiên mạch này hình như có hơi khác trước.
Mạnh Hạo dứt khoát không ngừng giơ tay lên, không ngừng nhấn xuống, lực lượng nhu hòa kia như nhau không ngừng tràn ra... Mọi người đều ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo ở đó đang không ngừng thử.
Sau 7, 8 lần, khi Mạnh Hạo tiếp một lần nữa đặt tay trên tấm bia đá, lực lượng nhu hòa kia dường như bị cắn nuốt quá nhiều, không xuất hiện nữa, nhưng tiên mạch trong cơ thể hắn, không ngờ từ trong hư ảo trước đó, gần như ngưng thật được một thành.
Một màn này, làm tim trong ngực Mạnh Hạo nhảy dựng, trong lòng vô cùng phấn chấn! Hắn hiểu rõ, một khi tiên mạch này hoàn toàn ngưng thật, chính là khoảnh khắc hắn đi ra con đường Chân Tiên thuộc về mình.
Mạnh Hạo cố đè xuống phấn chấn, trên mặt làm ra vẻ kinh ngạc, thử tiếp mấy lần, rồi rất là áo não thu tay lại, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn lên hư vô trên bầu trời, lớn tiếng kêu lên: - Lăng Vân Tử tiền bối có ở đó không? Tấm bia đá này hỏng rồi, đổi cho ta một cái khác đi!
- Tốt nhất mang tới cho ta mấy cái, bằng không vạn nhất lại hỏng tiếp, còn phải phiền toái lão nhân gia ngài! Mạnh Hạo lại nhanh chóng nói tiếp một câu, rồi tràn đầy mong đợi nhìn lên bầu trời.
Bốn phía yên tĩnh, rất nhiều người thí luyện trên cổ lộ Vấn Đạo, toàn bộ đều trầm mặc xuống.
Trong Tinh Không Điện Đường, những lão tổ các tông kia, cũng đều từng người nhíu mày, nhưng Tiên Khư này thần bí khó lường, cho dù là ba đại Đạo môn, tuy rằng nắm giữ ba cổ lộ, nhưng chỉ có thể sử dụng, về phần trình độ hiểu biết cũng còn chưa đủ.
- Lăng Vân Tử đạo hữu, đổi cho hắn một cái đi! Sau một lúc lâu, lão tổ Cửu Hải Thần Giới trong ba đại Đạo môn, chậm rãi lên tiếng.
Thanh âm lão truyền vào bên trong cổ lộ Vấn Đạo, trong hư vô, Lăng Vân Tử sắc mặt lạnh nhạt đi ra. Lão liếc nhìn Mạnh Hạo, phất tay một cái, lập tức tấm bia đá trước mặt Mạnh Hạo nổ ầm ầm, giống như bị dịch chuyển, biến mất, sau đó một tấm bia đá mới xuất hiện ở trước mặt hắn.
Mạnh Hạo cặp mắt phát sáng, nhanh chóng tiến lên nâng tay phải lên, nhấn một cái trên tấm bia đá này.
- Phát sáng đi! Hắn lại phối hợp hét lớn một tiếng, một lực lượng nhu hòa lập tức từ trong tấm bia đá tràn ra, sáp nhập vào trong cơ thể hắn trôi đi một vòng...
trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng một cái không thể tra xét: tức thì Bì Đống cùng với phiến lông chim trong ngực Mạnh Hạo kia cùng nhau biến hóa, che giấu trạng thái kỳ dị trong cơ thể.
Chớp mắt một cái, lực lượng nhu hòa kia liền bị tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo cắn nuốt sạch sẽ, chỉ có điều lần này ảnh hưởng với tiên mạch cũng không lớn... Mạnh Hạo chớp chớp mắt, ở trước mặt Lăng Vân Tử đang mở to mắt, hiển nhiên là đang thẩm tra, hắn liên tục đặt tay trên tấm bia đá mấy lần, cắn nuốt toàn bộ lực lượng nhu hòa của tấm bia đá.
Quá trình này, chẳng những Lăng Vân Tử đang quan sát, mà mọi người bên trong Tinh Không Điện Đường, cũng đều nhìn không chớp mắt... rất nhanh ai nấy đều nhíu mày thật sát.
- Có vấn đề!
- Tấm bia đá cũng không phải là mất hiệu lực, mà trong cơ thể người này có điều quỷ dị, nhưng nhìn xem bề ngoài lại rất bình thường!
- Hẳn là hắn tu hành đạo pháp đặc thù nào đó...
- Suy đoán làm gì! Thái Dương Sơn ta nguyện giải thích nghi hoặc cho chư vị, lão phu chiêu mộ hắn đi vào Thái Dương Sơn, không phải hết thảy giải quyết rồi sao! Mọi người trong điện phủ đang đàm luận, một lão già thân mặc trường bào màu đỏ lên tiếng nói, rồi cười ha hả, đứng dậy định bước ra một bước, nhưng trong nháy mắt đã bị mọi người ngăn cản.
- Chuyện này cần gì làm phiền tới Thái Dương Sơn Thánh địa, Hương Hỏa Đạo ta nguyện ý đi mạo hiểm như vậy!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong điện phủ lập tức xuất hiện dao động... Thời điểm bọn họ đang đấu lời tranh lý, thì bên trong cổ lộ Vấn Đạo, Mạnh Hạo thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Vân Tử sắc mặt có chút âm trầm giữa không trung kia.
- Tiền bối! Cái này... cái này cũng hỏng rồi a!
- Hay là ngài đổi cho ta mấy cái đi...
Lăng Vân Tử trầm mặc một lát, liền vung tay một cái, tiếng động "rầm rầm" quanh quẩn, bất ngờ trước mặt Mạnh Hạo, lại xuất hiện bốn tấm bia đá chữ Tư.
Mạnh Hạo trái tim tăng tốc đập thình thịch, vội ho một tiếng, tiến lên tiếp tục khảo nghiệm.
- Cái này hỏng rồi!
- Ồ! Cái này cũng hỏng! Chết tiệt!
- Trời ơi! Cái này cũng hư nốt!
- Cái này... Rồi lại cũng hỏng! Một lát sau, Mạnh Hạo đầy mặt bất đắc dĩ, dường như cảm thấy Trời cao đang đùa với hắn, cũng có chua xót, than vãn, nhìn Lăng Vân Tử đang sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng trên thực tế, nội tâm hắn rất là phấn chấn, năm tấm bia đá sau này mặc dù tác dụng không lớn, nhưng cũng làm cho tiên mạch ngưng thật hơn một thành, thời khắc này đã có hai thành ngưng thật.
Một màn này, làm mọi người Đệ Cửu Sơn Hải bên ngoài cổ lộ đều dở khóc dở cười! Mạnh Hạo lần này mặc dù không có xếp hạng nhất, nhưng so với hai lần trước, còn thu hút chú ý của người khác nhiều hơn.
- Tiền bối! Hãy đổi cho ta mười cái đi! Mạnh Hạo mong đợi nhìn Lăng Vân Tử, nói.
Lăng Vân Tử mí mắt giật giật, hừ lạnh một tiếng, vung mạnh tay một cái, cũng lười tuyên bố người đứng đầu cửa ải thứ ba này, lên tiếng: - Cửa quan tiếp theo, quan chữ Tu, bắt đầu khảo nghiệm! Khi lời nói của lão truyền ra, tất cả tấm bia đá chữ Tư toàn bộ biến mất. Người thí luyện tia sáng cao nhất ở cửa ải này, rất là uất ức, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có điều rất là oán hận Mạnh Hạo.
- Tiền bối, tiền bối... Ta còn chưa có khảo nghiệm xong đâu! Cái này không công bình!!! Mạnh Hạo lập tức cấp bách, kêu lên.
Lăng Vân Tử hoàn toàn không thèm để ý tới Mạnh Hạo, thân thể trực tiếp biến mất.
Mặc cho Mạnh Hạo ở đó tố khổ, cũng không người nào để ý tới, người thí luyện trên cổ lộ Vấn Đạo, rối rít hướng tới tấm bia đá chữ Tu. Các lão tổ bên trong Tinh Không Điện Đường, mỗi người đều ánh mắt lóe sáng, bọn họ nhìn như trước đấu lời tranh lý, nhưng trên thực tế trong lòng mỗi người đều có tính toán của riêng mình.
Mà mọi người Đệ Cửu Sơn Hải ở bên ngoài, thì lại cảm thấy cửa ải thứ ba này, vốn đang khảo nghiệm tốt đẹp, nhưng sau khi xuất hiện tên Phương Mộc kia, hết thảy... dường như thay đổi mùi vị.
- Cái này quá bất công mà! Mạnh Hạo vừa lẩm bẩm, vừa đi tới trước mặt tấm bia đá chữ Tu, tay phải nhấn một cái phía trên, lập tức vui mừng: lại một lực lượng nhu hòa khác với trước đó, dường như hơi bá đạo một chút, xông vào trong cơ thể, lần này không đợi trôi đi, tiên mạch trong cơ thể hắn liền lập tức chấn động, dường như đói khát đến cực hạn, chủ động lan tràn, trong nháy mắt đã cắn nuốt sạch lực lượng nhu hòa này.
- Chết tiệt, cái này thế nào cũng hỏng rồi? Khi Mạnh Hạo lên tiếng rất là phẫn nộ, các tấm bia đá chung quanh hắn đã xuất hiện những luồng ánh sáng. Mạnh Hạo dường như không chịu phục, không ngừng thử, 7, 8 lần, sau khi hút đi tất cả lực lượng của tấm bia đá, tiên mạch trong cơ thể hắn bất ngờ ngưng thật đến ba thành!
Liên đới tu vi Chân Tiên tám thành của hắn, cũng trong một chớp mắt này tinh tiến một chút.
- Cái này đích thực quá bất công mà! Lăng Vân Tử tiền bối, đổi cho ta một cái đi! Mạnh Hạo liếm môi một cái, ngẩng đầu lớn tiếng kêu lên.
Lăng Vân Tử hiện ra thân ảnh, sắc mặt hơi đen xuống, nhìn cũng không nhìn Mạnh Hạo, chỉ phất tay một cái, tất cả tấm bia đá chữ Tu tiêu tán, sau đó không nhịn được truyền ra lời nói: - Còn làm rộn, ồn ào nữa, hủy bỏ tư cách của ngươi! Cửa quan tiếp theo, quan chữ Tuế!
Mạnh Hạo chớp chớp mắt, có hơi chột dạ, nhanh chóng đi tới trước tấm bia đá chữ Tuế, lập tức đặt tay lên trên...
- - - - - oOo- - - - -