Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1229: Phóng thích ra


trước sau

Tất cả những người chú tâm theo dõi của Đệ Cửu Sơn Hải, đều tâm thần chấn động, ngay cả lão giả các tông tỏng Tinh Không Điện Đường, ai nấy ánh mắt đều lộ kỳ quang, thí luyện lần này, lôi đài lần này, nếu nói người mà bọn họ để ý nhất, vậy thì nhất định là Mạnh Hạo.

Từ thí luyện lúc bắt đầu cho tới lôi đài ngày hôm nay, một mạch cường hãn quật khởi.

Tứ cường chi chiến, giờ phút này vẫn đang tiến hành, sau nửa nén hương, Triệu Nhất Phàm kết thúc chiến đấu, kích bại Tiêu La của Cổ Tiên Lăng, trận chiến này rất dễ dàng, Tiêu La đã không có chiến ý, chín cỗ thi thể mạnh nhất của hắn đã bị chặt đứt liên hệ, đã không tài nào tiếp tục tranh giành tứ cường.

Triệu Nhất Phàm, đã trở thành người thứ hai, bốn trận toàn thắng. Hắn đứng trên lôi đài trải qua bốn trận chiến chưa từng thay đổi, ánh mắt quét về phía Mạnh Hạo, hai người cách nhau hai cái lôi đài, ánh mắt chạm nhau, so với chiến ý dạt dào của Triệu Nhất Phàm, Mạnh Hạo thần sắc như thường, thu hồi ánh mắt.

Nửa canh giờ sau, tại hai chiến trường còn lại, cũng đã có kết quả, Phàm Đông Nhi không ngờ thất bại, Lý Linh Nhi với thành tích bốn trận ba thắng, thành công bước vào nhóm tứ cường.

Còn có Tiền Đa Đa kia, cũng là bốn trận ba thắng, thất bại duy nhất, là bại trong tay Lý Linh Nhi, đối thủ của hắn, đều điên khùng ở các mức độ khác nhau, duy chỉ có Lý Linh Nhi, là không có bất kỳ biến hóa gì, đây cũng chính là trọng điểm khiến Lý Linh Nhi thủ thắng.

Còn về Phàm Đông Nhi, nàng thất bại hai lần, một lần là bại trong tay Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo, một lần là bại trong tay Lý Linh Nhi, đối với nàng mà nói, đả kích cực lớn.

Cú lội ngược dòng của Lý Linh Nhi, từ dưới tứ cường đánh vào tứ cường chân chính, khiến ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải chấn động, nhất là Lý gia, càng thêm phấn chấn.

Phàm Đông Nhi thần sắc ảm đạm, khoanh chân ngồi xuống chiếc lá bên dưới, lẳng lặng nhìn về đằng xa, trong đầu của nàng, hiện lên từng trận chiến trước đó, rất lâu sau, chua xót cúi đâu, nàng hiểu rõ, bản thân mình sở dĩ thất bại, là vì đạo tâm có vết nứt.

Vết nứt này, là vì nữ thi sau lưng.

Nàng hít sâu một hơi, trong thần sắc lộ ra tinh mang.

- Đây là kiếp của ta, sư tôn từng nó, đây là tạo hóa của ta, vậy thì từ giờ trở đi, ta sẽ không cố ý giấu diếm nữ thi nữa mà cho nó ra ngoài, sẽ không e dè nữa, mà tiếp nhận nó!

Phàm Đông Nhi hai mắt lóe lên, sương mù sau lưng nàng chậm rãi tiêu tán, nữ thi lộ ra rõ ràng.

Ánh mắt của người khác tới từ bốn phía xung quanh, Phàm Đông Nhi không còn để ý nữa, trong mắt nàng lộ ra sự chấp nhất.

Trong Tinh Không Điện Đường, lão giả Cửu Hải Thần Giới, khẽ gật đầu, trong mắt lão, lần thất bại này, với Phàm Đông Nhi mà nói, là chuyện tốt.

Tứ cường đã được chọn ra!

Bốn người bọn họ, bị mọi người quan tâm lôi đài chiến lần này trong Đệ Cửu Sơn Hải chú mục.

- Các ngươi có ba ngày để nghỉ ngơi, sau ba ngày lựa chon tấn thăng tư cách đấu trận chung kết! Lăng Vân Tử cẩn thận nhìn thoáng qua nữ tử áo trắng trên Đạo Thụ, chậm rãi lên tiếng.

Mạnh Hạo nghe vậy, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tọa. Ở bên ngoài lôi đài của hắn, thân ảnh mất đi nửa cái đầu, vẫn còn đó, âm thầm nhìn Mạnh Hạo, dường như từ đầu đến cuối đều không có chớp mắt.

Ánh mắt kỉa, đủ để cho người ta rợn cả tóc gáy, Mạnh Hạo thấy lâu rồi nên cũng quen hơn một chút, không để ý tới nó.

Một ngày sau, trên lôi đài Nguyên Anh và Trảm Linh cũng đã lựa chọn được tứ cường.

Ba ngày sau, tấn thăng tư cách vào chung kết sẽ mở ra!

Khi thanh âm của Lăng Vân Tử vang vọng, ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, tất cả đều xì xào, hứng khởi theo dõi.

- Không có huyền niệm, trừ phi Phương Mộc và Triệu Nhất Phàm đụng nhau trước đó, nếu không thì trận chung kết, nhất định thuộc về hai người bọn họ!

- Chính xác là vậy, Lý Linh Nhi bại bởi Phương Mộc, duy có Tiền Đa Đa, người này tu vi thần bí khó dò, xem ra có chút cơ hội.

- Để xem lần này, giữa bốn người bọn họ sẽ sắp xếp đấu cặp như thế nào!

Trong khi mọi người đang mong đợi, bốn người Mạnh Hạo, thân ảnh đột nhiên biến mất, khi xuất hiện, đã bất ngờ ở dưới chiếc lá sắc kim trên đỉnh Đạo Thụ.

Ở đó có hai phiến lá màu bạc, hình thành hai cái lôi đày màu bạc.

Trên lôi đài này, thân ảnh bốn người còn chưa kịp xuất hiện, trên Đạo Thụ, nữ tử áo trắng giữa không trung, hai mắt chợt lóe, bỗng chốc như ảnh hưởng tới Đạo Thụ.

Chớp mắt, thân ảnh bốn người lần lượt xuất hiện, phía trước Triệu Nhất Phàm Lý Linh Nhi từ trong ánh sáng bước ra, đối thủ của hắn không phải là Mạnh Hạo!

Đối thủ của Mạnh Hạo, lại là lão giả Tiền Đa Đa điên điên khùng khùng.

Cặp đấu như thế này, vừa hay khiến cho mọi người ngoại giới thấy được, đều hưng phấn, sự chờ mong mãnh liệt tới cực hạn. Duy chỉ có lão giả các tông trong Tinh Không Điện Đường kia, mới nhìn ra chút đầu mối trong đó. Khi thần sắc bọn họ đều đang biến hóa, tam lão của ba đại Đạo Môn, hô hấp dồn dập, tận sâu trong mắt lộ ra sự kích động.

- Lão nhân gia nàng vậy mà lại ra tay can thiệp!

- Điều này chứng tỏ, nàng ta đối với trận tỷ thí lần này, đã công nhận rồi!!

Trên lôi đài, Mạnh Hạo nhìn lão giả đi ra từ trong tia sáng, thần sắc bình tĩnh, trong đợt đấu tứ cường, chỉ có hắn và lão giả này là người thí luyện, một mạch đi đến được tới bước hiện tại.

Lão giả nhìn Mạnh Hạo, trầm mặc, trong hai mắt dần dần ngưng tự một tia tinh mang, khí thế khắp người, cũng dần nổi lên, mức độ ngưng trọng, vượt qua tất cả đối thủ lão đã gặp trước đây.

Cho dù là khi lão đối diện với Lý Linh Nhi, tuy rằng thất bại, cũng không có ngưng trọng như vậy.

- Tiền Đa Đa, đã gặp qua Phương đạo hữu.

- Phương đạo hữu, trận chiến này, ta sẽ dốc toàn lực, ta muốn trở thành đệ nhất, mà chiến thắng được ngươi, ta liền có một nửa cơ hội, trở thành đệ nhất!

Mạnh Hạo nhìn lão giả, người này trước đó hắn đã chú ý nhiều lần. Có thể từ một người thí luyện, từng bước đạt đến ngày hôm nay, đủ để chứng minh điểm không tầm thường của lão giả này.

Nhất là, hắn giành thắng lợi khi đấu pháp với Tạ Nhất Tiên, trươc đó Mạnh Hạo và Tạ Nhất Tiên tranh đấu nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng nếu không phải là Huyết Yêu Đại Pháp có thể cướp đoạt bản mạng, thì để đối phó được cũng rất phiền phức. Đương nhiên, với tu vi của Mạnh Hạo, hương hỏa giới kia đúng là vẫn chưa trói được hắn.

Nhưng Mạnh Hạo không biết lão giả này, làm
thế nào giành được thắng lợi trong hương hỏa giới.

- Mỗi một người đối địch với lão đều điên loạn, ngay cả trước đây khi lão ra tay với mấy người Tạ Nhất Phàm, những người khác cũng xuất hiện tình trạng điên loạn với mức độ bất đồng.

- Thú vị. Hai mắt Mạnh Hạo tinh quang chợt lóe, tay phải nâng lên, phóng ra bên cạnh, nhìn lão giả gật đầu.

Lão giả hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc này, thân thể lão căng ra như quả cầu khí, trong tiếng răng rắc, thân thể quắt queo của lão bỗng nhiên xuất hiện một khối rồi lại một khối cơ bắp, nháy mắt đã cao bằng hai cái đầu người, thân thể chợt cường hãn hẳn lên, khí thế hơn người.

Một màn này, khiến hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, mọi người ngoại giới đều thất kinh, vì trước đó trong trận chiến của lão giả này, chưa từng xuất hiện chuyện này, cho dù là trận với Lý Linh Nhi, cũng không có.

Oanh!

Thân thể lão giả thoắt cái bay lên, nhanh tới mức, xuất hiện tàn ảnh. Khi xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, một quyền của lão đánh xuống, ầm một tiếng, liền đụng độ với một chưởng của Mạnh Hạo.

Tiếng nổ ngập trời, khi lôi đài chấn động, chân phải của lão giả nhấc lên, lấy đà đánh về phía Mạnh Hạo.

Hai mắt Mạnh Hạo ngày càng sáng, cũng không lùi lại, mà tiến về phía trước thăm dò, hắn phất tay, bốn phía xung quanh trường hà ầm ầm xuất hiện, hội tụ thành một dòng sông lớn.

"Ầm" một tiếng, lão giả lui về sau, nhưng trong nháy mắt bấm quyết. Xung quanh lão lập tức xuất hiện bóng nhật nguyệt, cấp tốc xoay tròn, hình thành lốc xoáy, áp sát Mạnh Hạo. Mạnh Hạo thần sắc vẫn như thường, thân thể chớp mắt hóa thành kên kên, khi đang định xông về phía lão giả, thì bỗng nhiên, lão giả ánh mắt lóe lên kỳ quang, rống lớn một tiếng.

- Tà!

Lời lão vừa nói ra, như mang một lực lượng kỳ dị nào đó, khi truyền vào trong tai Mạnh Hạo, tâm thần hắn bỗng chấn động một cách hiếm thấy, như có một cỗ tà niệm, sinh sôi không tài nào khống chế ở trong lòng!

Tà niệm vừa nổi lên, kên kên do Mạnh Hạo hóa thành chấn động, không thể tiếp tục duy trì, sau khi hắn quay trở lại hình người, lão giả tay phải bấm quyết, chỉ về phía trước, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, định ra tay.

- Tà! Lão giả lại hét lớn.

Lần này, như có tiếng sấm rền, nổ ầm ầm trong đầu Mạnh Hạo, trong tâm thần hắn, tà niệm bỗng chốc điên cuồng sinh sôi, không cách nào khống chế, sự mạnh mẽ của tà niệm này khiến Mạnh Hạo có một loại cảm giác điên cuồng.

Trong lúc mơ hồ, ma niệm mà Mạnh Hạo ngỡ rằng đã hoàn toàn chặt bỏ khi nhập ma lúc là Trảm Linh năm đó, bỗng nhiên xuất hiện. Chớp mắt cắn nuốt những tà niệm kia, giống như nó trước giờ vẫn ở đó, chỉ là ẩn giấu quá sâu, như bị phong ấn.

Mà giờ khắc này, dưới thuật pháp quỷ dị của lão giả, ma niệm, không ngờ bị khơi ra!

Nháy mắt, hai người quyết đấu mấy chục lần, lão giả một mạch hét ra sáu tiếng "Tà", mỗi một lần đều chặt đứt thuật pháp và sự xuất thủ của Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo, kể từ khi chiến lôi đài cho tới nay, lần đầu tiên không ngừng thoái lui.

Khóe miệng của hắn, rỉ ra máu tươi, hai mắt càng ngày càng đỏ, một cỗ khí tức đáng sợ, từ trên thân hắn giống như bị phóng thích ra, mà lão giả kia, chính là người đích thân phóng thích ma niệm. Nhưng lão lúc này còn không biết, thứ mà bản thân mình phóng thích ra, là dạng tồn tại như thế nào. Lão bản thân còn đang phấn chấn, xuất thủ ầm ầm ngập trời.

Mọi người ở ngoại giới Đệ Cửu Sơn Hải, sau khi nhìn thấy một màn này, thần sắc đều đại biến.

- Phương Mộc không ngờ bị đánh lui!!

- Thứ Tiền Đa Đa này triển khai là thuật pháp gì, lại có thể khắc chế được Phương Mộc!

- Lẽ nào lần này Phương Mộc sẽ bại!!

Khi ngoại giới nổ ầm ầm, lão giả lại ra tay, tiếng nổ cực lớn vang vọng, sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, trong hai mắt lộ ra tia máu, mơ hồ ẩn chứa sự điên cuồng, khóe miệng máu tươi rỉ ra, nhưng, đó lại là nụ cười mang theo chút tàn nhẫn, đang được nở rộ.

- Ngươi bại rồi, thuật này của lão phu, đoạt thiên địa tạo hóa, cho dù ngươi có ý chí mạnh mẽ tới đâu, chỉ cần trong lòng ngươi từng có một tia tà niệm, đều sẽ bị khơi gợi lên!

- Khi tà niệm hoàn toàn bạo phát, đốt cháy bản thân, chính là thời khắc ngươi thất bại!

- Vì để trở thành đệ nhất, tả đành triển khai thuật này với ngươi, lúc trước lão phu đều ẩn giấu, mà ta sở dĩ thất bại trước Lý Linh Nhi, cũng vì ta chắc chắc bản thân có thể vào tứ cường, lo ngươi và Triệu Nhất Phàm có sự đề phòng.

- Chỉ có thể trách ngươi vận khí không tốt, lợi cho tên Triệu Nhất Phàm đã có chuẩn bị!

Lão giả bình thản lên tiếng, thanh âm không có truyền ra, chỉ để Mạnh Hạo nghe thấy.

- Phóng thích toàn bộ tà niệm của ngươi đi, để cho tà niệm này hóa thành nghiệp hỏa, tiêu đốt tâm hồn, hình thần câu diệt, tà! Lão giả hô lớn, bấm quyết chỉ vào Mạnh Hạo, nói ra chín chữ Tà!

Khoảnh khắc chữ này nói ra, ma niệm trong thân thể Mạnh Hạo ầm ầm bạo phát, phóng thích toàn bộ ra bên ngoài, hai mắt hắn đỏ ngầu, trong đó lượn lờ một tia âm lãnh vô tình, nhưng tận sâu trong sự điên cuồng đó lại là sự tỉnh táo trước nay chưa từng có.

Trên người hắn bốc lên ngọn lửa màu đen, trong nháy mắt ngập trời, điên cuồng thiêu đốt, nhưng lại không hề làm tổn thương tới Mạnh Hạo. Hắn ở trong ngọn lửa, ngẩng đầu, trong khoảnh khắc hắn nhìn lão giả, trong đầu lão giả nổ ầm ầm, sắc mặt nháy mắt đại biến.

- Đây không phải tà niệm thứ ta phóng thích ra, rốt cuộc là cái gì!!

----------oOo----------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện