Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1234: Xếp hạng 13!


trước sau

Yêu Phong đệ lục cấm, Sinh Tử Cấm!

Phong Yêu đời sau chỉ ra, trên ngón tay hắn xuất hiện cỗ khí tức đen trắng, hai cỗ khí tức quấn vào nhau, tạo thành lốc xoáy.

Lốc xoáy này, có màu xám tro!

Lốc xoáy màu xám phình ra, nháy mắt lớn đến ngàn trượng, mạnh mẽ hút vào, bóng dáng xung quanh đều hét thảm, người run run, đều mục nát, trên người chúng xuất hiện một cái phù văn.

Phù văn này cũng màu xám tro, lấp lánh, những cái bóng không la hét nữa, mà mờ mịt, ngẩng đầu lên, lại quỳ bái Phong Yêu đời sáu.

Ngay cả những cái bóng hình người đuôi rắn mạnh mẽ, cũng thế.

Mạnh Hạo da đầu tê dại, nhanh chóng lùi lại, nháy mắt, Phong Yêu đời sáu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạnh Hạo

Vừa nhìn Mạnh Hạo, hắn sững ra một chút.

Mạnh Hạo da đầu tê dại, cảm giác nguy cơ sống chết hiện ra, hắn dừng lại, nhìn chằm chằm Phong Yêu đời sáu, có thể cảm giác được, nếu mình lùi lại nữa, đối phương sẽ ra tay.

Lúc này, Phong Yêu đời sáu như đang chần chờ suy nghĩ.

Thời gian như đọng lại, vết thương của Phong Yêu đời sáu tràn ra ngày càng nhiều rắn đen dữ tợn, bao bọc xung quanh, muốn chạy ra ngoài, nhưng không biết sao lại bị giam cầm ở khu vực nhất định, không thể đi xa.

- Là đoạn tuyệt Phong Yêu nhất mạch, đổi lấy Bỉ Ngạn chi linh ngủ say, hay là... tùy ý để vận mệnh phủ xuống, cho Phong Yêu nhất mạch một hy vọng.

Hồi lâu sau, Phong Yêu đời sáu lầm bầm, nhìn Mạnh Hạo hồi lâu, cũng nhìn kiếm trong tay Mạnh Hạo.

- Cảm ngộ cho kỹ đi. Hắn nhẹ giọng nói, thần sắc có chút hiền hòa, sau đó xoay người, ôm vét thương từng bước đi xa. Sau khi hắn đi xa, những rắn máu đen phát ra tiếng rít thảm thiết, muốn chạy trốn, nhưng không chịu khống chế bị vây quanh Phong Yêu đời sáu, theo hắn đi xa mà bị cưỡng chế kéo theo.

Hắn đi xa, những cái bóng bị khống chế cũng mê mang, đi theo sau Phong Yêu đời sáu.

- Tiền bối, sao ngài lại như vậy, ngài muốn đi đâu! Mạnh Hạo lập tức hô.

- Ta thất bại trong Sơn Hải kiếp thứ ba... Muốn đi tìm chốn về... Còn ngươi... ngày sau cũng sẽ gặp Sơn Hải kiếp, nếu thất bại, trên đường chốn về, chúng ta sẽ đợi ngươi.

- Phong Yêu Sư, Phong Yêu nhất mạch... Mạnh đến mạnh nhất Cửu Đại Sơn Hải, buồn đến... buồn nhất Cửu Đại Sơn Hải.

- Con đường gập ghềnh, đi đường bình yên... Tiếng tang thương mơ hồ truyền ra từ bóng lưng Phong Yêu đời sáu.

- Thất bại? Mạnh Hạo sửng sốt, hắn nhớ tới Phong Yêu đời tám từng nói trong ngọc giản, hắn muốn đi độ Sơn Hải kiếp!

- Cái gì là Sơn Hải kiếp! Mạnh Hạo thở dồn dập, hắn nhìn đối phương, trong lòng có dự cảm mãnh liệt, dường như có ngày, mình... cũng sẽ biến thành thế này.

- Cổ đạo, chấp niệm phong thiên, sơn hà sinh linh đại thiện, Cửu Sơn Hải cần đạo kiếp tới, mệnh ta vô lượng!

- Cổ đạo, niệm vạn biến yêu, không đi tiên lộ. Đạp Cửu Sơn Hải kiếp, đạo ta vĩnh hằng. Mệnh ta vô lượng!

Lại là 2 câu này!

Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, năm đó trong di ngôn Phong Yêu đời tám cũng có 2 câu này.

- Nếu thành công, vậy thì sao? Mạnh Hạo lại nói, Phong Yêu đời sáu đã đi xa, hồi lâu sau, tiếng nói tang thương của hắn yếu ớt truyền đến.

- Nhất niệm Cửu Sơn còn, nhất niệm Cửu Sơn đến, Cửu Đại Sơn Hải, trở về căn nguyên.

Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, nhìn tất cả, hắn cảm giác từ sau khi bị mang đi từ lôi đài chiến, liền như nằm mơ, mà cái bóng mất nửa đầu này, lại là... Phong Yêu đời sáu.

- Chỉ là vì độ kiếp thất bại sao... Trên người hắn, cuối cùng đã xảy ra chuyện đáng sợ gì, những rắn máu kia là thứ gì?

- Nhất niệm Cửu Sơn còn, nhất niệm Cửu Sơn đến, Cửu Đại Sơn Hải, trở về căn nguyên. Vậy là có ý gì?

- Cửu Đại Sơn Hải, căn nguyên... Phong Yêu nhất mạch... Mạnh Hạo hít thở dồn dập.

- Mặt khác, Phong Yêu đời sáu, tại sao lại biết đệ bát cấm?

Hồi lâu sau, hắn im lặng, nhìn xung quanh, theo trí nhớ Phong Yêu đời sáu đem mình đi, nhắm hướng cẩn thận bay đi.

Nơi này tồn tại quá nhiều nguy hiểm, bất cứ thứ gì cũng là chí mạng đối với hắn, Mạnh Hạo chỉ có thể cẩn thận hết mức, một chút vô ý, hắn sẽ bỏ mạng ở đây.

Thời gian trôi qua.

Lôi đài chiến, đã kết thúc, Lăng Vân Tử thần sắc đau thương, đối với Mạnh Hạo, hắn thật sự coi trọng, nhất là khi đối phương lấy ra la bàn, thần sắc kiên cường.

Hắn rời đi, người hai đại đạo môn khác, dẫn chúng tu tham dự lôi đài rời Đạo Thụ, rời thi thể thần, đi ra Tiên Khư, về tới tinh không.

Có người về quê cũ, có người được tông môn thu làm đệ tử, trận thí luyện cùng lôi đài ba đại Đạo môn, đã kết thúc.

Triệu Nhất Phàm được đưa về Thái Hành Kiếm Tông, hắn tỉnh lại, biết được chuyện xảy ra, đấm xuống đất, nắm tay đầy máu, trong mắt toát ra hối hận, càng có một cỗ chấp nhất.

Trần Phàm, cuối cùng được Thái Hành Kiếm Tông thu làm đệ tử.

Mập mạp ở Cổ Tiên Lăng, được sư tôn của hắn đưa về Nam Thiên Tinh, nhìn thấy hơn 100 đạo lữ, sư tôn hắn trợn mắt há mồm, hồi lâu không nói lời nào.

Lý Thi Kỳ, đi Huyết Lan Giáo, với việc dung hợp Huyết Lan Hoa, nàng chính là một trong chuẩn Thánh nữ.

Vương Hữu Tài, hung ác kinh diễm, điên cuồng không tiếc tự hủy hai mắt, làm cho thế giới của hắn về sau chỉ còn màu đen, nhưng lại phù hợp
với đạo của Lạc Nguyệt Hồ.

Sau khi trăng tàn, trời đất không phải có ngay ánh sáng, ngay trước khi ánh sáng tời, không có ánh trăng, cũng chỉ là... một mảnh màu đen.

Ngoài 4 người bọn họ, Nam Thiên Tinh cũng không ít người tham dự thí luyện lần này, có người được tông môn nhỏ chọn đi, có người tiếc nuối trở về.

Thời gian trôi qua, thoáng cái đã 1 tháng, trong 1 tháng này, cái tên Phương Mộc càng thêm vang dội, truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải, ngay cả tu sĩ không chú ý hình ảnh lốc xoáy, cũng đều có nghe nói.

Không phải tiên, lại sánh với Tứ Cảnh Tiên!

Hạng nhất thí luyện, hạng nhất lôi đài, tất cả làm cho cái tên Phương Mộc trở thành truyền thuyết. Nhất là, hắn biến mất trong Tiên Khư, điều này làm cho truyền thuyết càng thêm truyền rộng.

Mạnh Hạo chầm chậm đi tới trong Tiên Khư, sắc mặt tái nhợt, thần thức ngưng tụ cao độ, nhưng không dám tỏa ra quá xa. 1 tháng qua, hắn gặp nguy hiểm mấy lần, trong đó có 3 lượt làm hắn suýt hình thần câu diệt.

Hắn thấy được không chỉ một cái đầu to lớn, lơ lửng xung quanh, mỗi cái đầu to như ngôi sao, làm cho Mạnh Hạo hít thở dồn dập, tâm thần chấn động.

Hắn thấy được một chiến trường cổ xưa, trên đó có vô số thi thể, ở trong đó lại có những cái bóng, đang... ăn thịt thối.

Không biết chiến trường này xảy ra từ bao giờ, nhưng thịt các thi thể vẫn chưa tiêu tan, vẫn cứ tồn tại.

Hắn còn thấy một dược viện to lớn, bên trong cỏ hoang um tùm, nhưng trong đó, Mạnh Hạo hít thở dồn dập nhận ra không ít dược thảo trong truyền thuyết.

Những thứ này, khi tu hành đan đạo ở Tử Vận Tông, Đan Quỷ từng nói đã không tồn tại trong thiên địa, sớm đã diệt tuyệt, Mạnh Hạo lại thấy được không dưới trăm loại ở ngoài dược viện.

Nhất là hắn còn thấy được... Thông Tiên Đằng!

Chỉ là ở đây có một loại trùng vỏ đen, số lượng vô kể, Mạnh Hạo chỉ thoáng đến gần, lập tức bay ra mấy chục ngàn con, dày đặc ông ong, Mạnh Hạo vội vàng bỏ đi, nếu chậm một chút, hắn nhất định ngã xuống.

Hắn còn thấy được một tồn tại to lớn như ngôi sao, toàn thân tỏa ra vô số râu dài, chỉ nhìn xa xa, Mạnh Hạo da đầu tê dại, vội vàng chạy đi.

Mấy ngày trước, hắn thấy được một bàn tay phải, bàn tay to lớn như tinh hà...

Ngoài ra, còn có vô số thi thể, lơ lửng đi ngang trong Tiên Khư, có mảnh vỡ lầu các, có những mảnh lục địa, còn có những hung thú rít gào chạy qua.

Cũng may, so với Tiên Khư thần bí này, hắn quá nhỏ bé, cho nên so với xung quanh, hắn không đáng là gì.

1 tháng qua, tuy rằng sinh mệnh của hắn mất đi một chút, nhưng tu vi lại từ từ khôi phục, làm cho Mạnh Hạo có chút lòng tin. Quan trọng hơn là thanh kiếm của Phong Yêu đời sáu, có được lực lượng kỳ dị, mỗi lần gặp nguy cơ, nó tỏa ra ánh sáng, là điểm trọng yếu làm cho Mạnh Hạo còn sống.

Vuốt ve thanh kiếm, Mạnh Hạo cũng đang mò mẫm Yêu Phong đệ lục cấm, chỉ là cấm này rất khó, 1 tháng qua, Mạnh Hạo vẫn không có hiểu ra.

Đi 1 tháng, Mạnh Hạo còn chưa thấy thi thể Bỉ Ngạn Thần, cũng không thấy Đạo Thụ. Chỉ có tìm được thi thể, tìm được Đạo Thụ, Mạnh Hạo mới có thể tìm được đường về.

Cho đến một ngày, hắn tìm được một động phủ, lơ lửng trong hư vô, động phủ này như dịch chuyển trong hư vô, lúc hiện lúc ẩn.

Bên trên phủ đầy khe nứt, đường như bên ngoài động phủ này xảy ra mấy lần chém giết, mỗi một khe nứt, Mạnh Hạo nhìn vào, trong đầu nổ tung, có vẻ như thuật pháp tạo ra khe nứt cực kỳ khủng bố.

Mạnh Hạo nhìn thấy động phủ, ở cửa không tiếng động mở ra, bên trong có một nữ nhân áo trắng lặng lẽ ngồi đó, như toàn bộ hư vô đều biến mất, chỉ còn nữ nhân này, cô độc tồn tại.

Ánh mắt nàng bình tĩnh, nhưng sâu bên trong bình thản là cô độc vô tận....

Nàng có thể làm chúng sinh quỳ bái, có thể làm bóng dáng trong Tiên Khư run rẩy, nhưng trên người nàng như vĩnh hằng mất đi một chút thứ, chỉ có nhạc khúc bi thương vang vọng ở Đạo Thụ mới nói lên được.

Nàng chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào người Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo chấn động cả người, hắn lập tức nhận ra, nữ nhân này... chính là nữ nhân áo trắng xuất hiện ngoài Đạo Thụ, làm cho mọi cái bóng run rẩy.

- Từ giờ trở đi, ngươi xếp hạng 13. Nữ nhân áo trắng chậm rãi lên tiếng, âm thanh mơ hồ, như truyền từ viễn cổ đến kiếp này.

----------oOo----------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện