Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1323: Ta chính là Phương Mộc!


trước sau

Cái thân phận Phương Vệ này, trước lúc này, là Mạnh Hạo đã dùng sau khi chuẩn bị ly khai Phương gia. Nhưng giờ này, hắn thay đổi chủ ý, so với tránh tránh né né, chi bằng thoải mái thố lộ ra!

Ra ngoài sáng nói cho tất cả mọi người của Đệ Cửu Sơn Hải, hắn là Mạnh Hạo, là đệ nhất thiên kiêu của Phương gia. Đồng dạng, hắn cũng là Phương Mộc, là người đứng đầu trong ba đại đạo môn thí luyện!

Hắn lại đệ tử hạch tâm của Cửu Hải Thần Giới. Loại thân phận này, có vẻ như sau khi bại lộ sau sẽ tồn tại nguy cơ, nhưng trên thực tế... Danh tiếng của hắn càng lớn, hắn càng an toàn!

Không lên tiếng thì thôi, lên tiếng phải nổi tiếng dữ dội!

Mạnh Hạo cặp mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, thân thể ở giữa không trung, dưới sự chú ý của mọi người, vô số người của Đệ Cửu Sơn Hải với các loại phương thức ngưng tụ lại trong nháy mắt, tay phải của hắn ở trên trời, hướng về phía những thứ tiên cung rầm rầm trấn áp đến kia, vung mạnh lên.

Dưới cú vung này, bầu trời biến sắc, nhật nguyệt đều rung chuyển, gió mây cuốn ngược, Đông Thắng Tinh chấn động, mặt đất nổ ầm ầm, tất cả tu sĩ đều trong lòng run lên, cảm nhận được một cỗ uy áp không cách nào hình dung, ầm ầm bộc phát ra trên người Mạnh Hạo.

Tinh không cũng đều bị rung chuyển, hóa thành sóng gợn quét ngang về bát phương. Một cỗ Chí Tôn khí tức trên người của Mạnh Hạo cấp tốc dâng lên, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kinh người.

Ánh mắt của hắn như đao, mang vẻ sắc bén, cũng có sự chấp nhất, cả người giống như tiên thần.

Giờ khắc này, tộc nhân của Phương gia đều biến sắc.

Dưới mặt đất, Bảy vị lão tổ Phương gia đều động dung!

- Khí tức này...

- Tương tự khí tức của tiên cung, nhưng lại mạnh hơn!

- Đây là... Phàm Đông Nhi hai tròng mắt co rút lại một chút, lão ẩu sau lưng nàng chợt đi ra một bước, nhìn chằm chằm vào thủy tinh, trong mắt từ từ nổi lên một chút khiếp sợ.

- Là hắn! Lão ẩu này cho dù là Đạo Cảnh tu vi, thời khắc này cũng phải hít sâu một hơi.

Cùng lúc đó, trong Thái Hành Kiếm Tông, những lão tổ kia từng người đều thần sắc nổi lên biến hóa, từng đạo kiếm quang ngất trời, khí thế của bọn họ quét ngang bát phương.

- Đây là... Chí Tôn Đạo Pháp khí tức!!

- Mạnh Hạo này. hắn... Hay là hắn...

Đứng đầu của Ba đại đạo môn, ngoại trừ Quý gia ra, chỉ có những Tiên Cổ Đạo Tràng có tư cách tồn tại trên Đệ Cửu sơn, thời khắc đều chấn động. Trong Đạo tràng, lão tổ trong các uyển đều lộ ra khí thế, nhìn khí tức trên người trên Mạnh Hạo Đông Thắng Tinh.

- Bỉ ngạn Chí Tôn Kiều!!

Lý Linh Nhi yên lặng nhìn những thứ này, so với những người khác đầy sự rung động, nàng nơi này rất bình tĩnh. nàng đã sớm biết, Phương Mộc... Chính là Mạnh Hạo!

- Đây là thời đại của hắn sao... Đáy lòng của Lý Linh Nhi than thở một tiếng.

Cả Đệ Cửu Sơn Hải, người biết được chuyện này giờ này như phượng mao lân giác, cho dù là trước mắt, khí tức của Mạnh Hạo tràn ra, cũng có nhiều người chỉ là khiếp sợ, chứ không có liên hệ cùng với Phương Mộc.

Trên Đông Thắng Tinh, Mạnh Hạo tóc bay lên, quần áo loạn vũ, hơi thở của hắn với một loại tốc độ khủng khiếp, chợt nổi lên, kéo dài bạo phát, càng ngày càng mạnh.

Sau mấy nhịp thở, trên người của hắn, loại cảm giác Chí Tôn đó đã mãnh liệt đến cực hạn. Mà giờ khắc này, tiên cung đang rầm rầm rơi xuống, khoảng cách Mạnh Hạo không tới mười trượng.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một chút tia sáng sắc bén. Ngay tại một sát na này, tay phải hắn hướng về phía trước, vung mạnh lên, tiên mạch vận chuyển trong cơ thể, tu vi bạo phát. Trong đầu óc hắn in xuống hình chiếu của Chí Tôn Kiều năm đó, dưới cú vung tay này, lập tức hiển lộ ra trong tinh không.

Thế giới dường như dừng lại, thiên địa dường như đọng lại, một cái cầu kiều to lớn, ầm ầm xuất hiện. Cây cầu quá lớn, tản ra khí tức thương tang viễn cổ, bàng bạc vô tận, một cỗ khí thế chí cao vô thượng trong thiên địa, ầm ầm bộc phát ra.

Cầu này, điên cuồng bành trướng, trong chớp mắt liền vượt qua 100 ngàn tiên cung, xuất hiện ở phía trước Mạnh Hạo, đặt tất cả tiên cung ở dưới cầu!

Tia sáng mười ngàn trượng, vô số phù văn lóng lánh, Chí Tôn khí tức, trong một cái chớp mắt này, long trời lở đất, dường như tiên cung ở trước mặt nó đều phải run rẩy, tinh tú tại trước mặt nó, đều phải cúi đầu, dường như cây cầu kia, là con đường đi thông Chí Tôn, dường như trên con đường này, đã từng có từng cường giả, cất bước đi lên!

Thiên địa rầm rầm, tinh tú run rẩy, dường như hết thảy thế gian, trong nháy mắt cầu kia xuất hiện, toàn bộ đều ảm đạm, chỉ có... tòa tiên môn đó, vẫn sừng sững như cũ ở trong tinh không, chẳng phân biệt được, sàn sàn như nhau đối kháng với cây cầu kia.

Gần như khi cây cầu xuất hiện mắt, Phương Vệ ở trên mặt đất như bị một quả đấm vô hình hung hăng đánh vào trên người. Hắn sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, lảo đảo lui về phía sau vài bước, thần sắc đại biến, không thể tin, nhìn chằm chằm Chí Tôn Kiều long trời lở đất, tràn ra Chí Tôn khí tức phía trước Mạnh Hạo trên bầu trời kia!!

- Điều này không có khả năng, đây là... Đây là... Phương Vệ trong óc như nổ rầm rầm. Giờ khắc này, hắn nhận ra cây cầu đó, nhận ra trong ba đại đạo môn thí luyện năm đó, Phương Mộc kinh diễm tuyệt luân đã từng tự chế ra thần thông này!

Mấy ngày nay, có không ít người đoán, hắn chính là Phương Mộc. Đối với chuyện này, Phương Vệ không có biện giải, nếu như không thừa nhận cũng không phản đối, tạo cho người ta có cảm giác dường như cao thâm khó lường. Thậm chí có không ít người đều khẳng định phán đoán, Phương Vệ... Chính là Phương Mộc!

Nhưng cho đến một cái chớp mắt này, Phương Vệ chua xót phát hiện, mình thì ra lại là một con khỉ xấu xí diễn trong một vở hài kịch, Phương Mộc chân chính không ngờ lại là... Mạnh Hạo!

Điều này làm cho hắn không thể tin. Chẳng những là hắn như thế, tộc nhân của Phương gia, từng người một khi nhìn đến cây cầu kia, toàn bộ đều chấn động trong đầu.

- Phương... Phương Mộc?

- Ta đã từng thấy qua cây cầu kia, trong ba đại đạo môn thí luyện, Phương Mộc là người đứng đầu, đây là thần thông mà hắn tự chế!

- Cái này... Chẳng lẽ... Phương Hạo, chính là Phương Mộc!!? Toàn tộc chấn động, Phương Vân Dịch cũng ở trong đám người. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiên toàn địa chuyển, hắn bất kể như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng, Phương Mộc... lại là Mạnh Hạo!

Phương Tú Sơn trong óc nổ ầm
một tiếng, sắc mặt khoảnh khắc tái nhợt, ngơ ngác nhìn Chí Tôn Kiều trên bầu trời. Hắn cũng đã từng hoài nghi, trong ba đại đạo môn thí luyện, Phương Mộc kia nổi lên là tộc nhân của Phương gia. Nhưng rất nhanh thì bị hắn bỏ đi ý nghĩ này, cho rằng không có khả năng, Phương gia tộc nhân, con trai hắn mới là đệ nhất trong cùng thế hệ.

Nhưng trước mắt, khi thấy thì ra Mạnh Hạo lại là Phương Mộc, hắn cảm thấy thế giới đã nghịch chuyển.

Tổ phụ của Phương Vệ thời khắc này chua xót than thở một tiếng.

Dòng chính nhất mạch, hoàn toàn phấn chấn, Phương Tây cũng tốt, thập cửu thúc của Mạnh Hạo cũng được, đều đối với một màn này khó có thể tin. Bọn họ lúc trước từng chú ý qua Phương Mộc thí luyện, giờ này hít ngược một hơi, rung động phát hiện, dường như... Chỉ có Mạnh Hạo, mới có khả năng là Phương Mộc!

- Thật sự... Là Phương Mộc?

Đại trưởng lão nội tâm nổ ầm ầm, mãnh liệt đến cực hạn, đối với cái tên Phương Mộc này, lão ta vô cùng quen thuộc.

Đông Thắng Tinh chấn động, theo Chí Tôn Kiều xuất hiện, nhiều người dần dần nhớ lại Phương Mộc. Bọn họ vốn là còn đang chần chờ, nhưng Chí Tôn Kiều này, vốn là thần thông mà Phương Mộc tự chế độc hữu. Loại thần thông này... bọn họ nghĩ không ra, còn có người thứ hai có cảnh giới tương tự có thể chế tạo nó.

- Mạnh Hạo, Phương Hạo, Phương Mộc... hắn chính là Phương Mộc!

Giờ khắc này, tất cả tông môn gia tộc của Đệ Cửu Sơn Hải, phàm là tu sĩ chú ý Mạnh Hạo nơi này, toàn bộ đều vào giờ khắc này, trong óc ông một tiếng, thần sắc đại biến.

Mà những lão tổ các tông kia, đều tâm thần chấn động, nhất là ba đại đạo môn, giờ khắc này tất cả lão tổ, đều đồng loạt động dung, Phương Mộc, người đứng đầu trong ba đại đạo môn thí luyện, sau khi chiến thắng Triệu Nhất Phàm, đã mất tích ở Tiên Khư. Vốn họ tưởng rằng hắn đã tử vong, nhưng giờ này chẳng những xuất hiện, hơn nữa đã là thiên kiêu của Phương gia!

Về phần những Chân Tiên thiên kiêu vừa mới tấn thăng kia, mỗi một người đều ông ông trong óc.

- Ta sớm nên đoán được, hắn chính là Phương Mộc! Thái Dương Tử lẩm bẩm, Tống La Đan trầm mặc, Vương Mộc cắn răng nghiến lợi.

Trên đời chấn động!

Trên Đông Thắng Tinh, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tóc dài bay lên. Hắn biết, giờ khắc này, theo thân phận Phương Mộc của bản thân lộ ra, nhất định sẽ làm chấn động Đệ Cửu Sơn Hải, nhưng hắn không cần quan tâm.

- Ta chính là Phương Mộc! Mạnh Hạo mắt lộ ra ánh sao, nhìn Chí Tôn Kiều phía trước. Cây cầu này vượt qua 100 ngàn tiên cung, thông hướng tiên môn.

Tiên cung ở dưới cầu, toàn bộ rung động, dường như không thể chịu đựng nổi loại Chí Tôn khí tức đến từ Chí Tôn Kiều.

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, chiến ý dạt dào, trước mắt của hắn, chỉ có tiên môn, thân thể bước lên trước, trực tiếp bước lên Chí Tôn Kiều của hắn.

Khoảnh khắc bước thứ nhất đạp xuống, tiếng sấm, truyền khắp Đông Thắng Tinh, đinh tai nhức óc, quanh quẩn tinh không, một bước... Mười ngàn tiên cung, toàn bộ trong cùng một lúc, ầm ầm sụp đổ!

Chia năm xẻ bảy, đồng loạt bể ra, hóa thành vô số mảnh vỡ tiêu tán trong tinh không bầu trời...

Một bước, dưới Chí Tôn Kiều, nát vạn cung!

Bước này, đạp trên Chí Tôn Kiều, nhưng lại tạo cho người có cảm giác, phảng phất là đạp trên tinh tú, đạp trong tinh không, mười ngàn tiên cung sụp đổ, khiến cho tinh không xuất hiện sóng gợn, khiến cho tất cả tu sĩ chú ý nơi này, đều trong lòng chấn động.

Thiên địa nổ ầm ầm, mượn uy áp của kiều này, với Chí Tôn ý, đánh diệt Tiên cung, khí thế như hồng, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, hắn thừa chịu sự cắn trả, cụng vô cùng to lớn. Chí Tôn Kiều, hắn cho dù hiện tại có thể vận dụng, nhưng cần phải bỏ ra cái giá khổng lồ. Thời khắc này hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thần sắc vẫn quyết đoán như cũ, đi ra bước thứ hai.

Bước thứ hai rơi xuống trong nháy mắt, dưới Chí Tôn Kiều, lại có mười ngàn tiên cung vỡ vụn, toàn bộ sụp đổ, vô số mảnh vỡ tản ra, tạo thành gió lốc, ảm diệt trong tinh không hư vô.

Chưa từng có người nào gặp qua tiên kiếp như vậy. Bất kỳ một thiên kiêu nào trải qua Chân Tiên Kiếp, sánh được với thứ mà Mạnh Hạo gặp được trước mắt, yếu hơn rất nhiều.

Đồng dạng, cũng chưa từng có người, đi độ kiếp giống như Mạnh Hạo như vậy. Kiếp vân bị hắn đánh vỡ nát toàn bộ, tiên cung bị hắn một bước đạp băng. Trong sự chứng kiến của tất cả mọi người, khí thế của Mạnh Hạo sớm đã nổi lên.

Khi hắn bước ra bước thứ ba, khí thế lần nữa bạo phát, dường như trong thiên địa, trở thành kẻ duy nhất được chú mục, trở thành sắc thái duy nhất. Nhưng trong cơ thể hắn bị cắn trả càng mạnh hơn, máu tươi phun ra, một đường đi qua, trên Chí Tôn Kiều, máu tươi của hắn nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng Mạnh Hạo vẫn không dừng lại. Hắn chịu đựng sự cồn cào trong cơ thể, chịu đựng tu vi chấn động, chịu đựng loại cắn trả ầm ầm đó, đi ra bước thứ tư, bước thứ năm, thứ sáu!

Mà Chí Tôn Kiều, chỉ có mười bước!

Theo bước chân của Mạnh Hạo rơi xuống, nhóm mười ngàn tiên cung thứ ba trực tiếp sụp đổ, sau đó là nhóm thứ tư, nhóm thứ năm, nhóm thứ sáu!

Mạnh Hạo từng bước đi ra, khi đi đến bước thứ sáu, khí thế của hắn ngập trời, Chí Tôn Kiều phát tia sáng mười ngàn trượng, liên đới toàn thân Mạnh Hạo, cũng mười ngàn trượng phát ra tia sáng.

----------oOo----------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện