- Mạnh Hạo, trả bảo đao lại cho ta! Kháo Sơn lão tổ đau đớn rống lớn, thanh phi đao kia, khi chưa mất đi thì hắn còn không thấy gì, nhưng sau khi mất, cảm giác này làm hắn tưởng nhớ mấy trăm lần chỉ trong một thoáng.
Mỗi lần nhớ tới, đều sẽ đau lòng.
Mạnh Hạo coi như không nghe, giơ tay chỉ ra, lại là đệ thất cấm, mấy lần liên tục, Kháo Sơn lão tổ da đầu tê dại, Mạnh Hạo chợt đổi cấm chế, dùng đệ lục cấm.
Ánh sáng lóe lên, hóa thành phù văn rơi lên người Kháo Sơn lão tổ, nhưng sau đó ở mi tâm của Kháo Sơn lão tổ cũng xuất hiện một cái phù văn, không giống đệ lục cấm của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhìn thấy, liền chợt hiểu ra.
- Trên người ngươi, đã sớm bị người đặt đệ lục cấm!
- Vậy ta thử xem đệ ngũ cấm. Mạnh Hạo liền hưng phấn, bấm quyết, trong tay xuất hiện khe nứt, làm cho Kháo Sơn lão tổ nhìn mà hồn phi phách tán.
- Mạnh Hạo!
- Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm gì, ngươi đừng ép người quá đáng! Kháo Sơn lão tổ rống giận, người run rẩy, hắn đã phát cuồng rồi.
- Không ai ăn hiếp người như thế, ta xem như xui tám kiếp, năm đó bị Phong Yêu nhất mạch bức hiếp, hiện giờ lại bị người làm nhục!
- Vì trốn ngươi, ta đã trốn khỏi Đông Thắng Tinh, ta dễ dàng hả, ta dễ dàng lắm sao!
- Ngươi muốn làm gì, bảo đao cũng bị ngươi cướp rồi, ngươi muốn làm gì, ngươi nói ra có được không, ta lớn tuổi như vậy, ta là lão tổ của ngươi đó. Kháo Sơn lão tổ buồn bực rống lên.
Mạnh Hạo vò đầu, cũng cảm thấy ngại ngùng.
- Thế này đi, ngươi dẫn ta đi Cửu Hải Thần Giới, lần này ta bỏ qua, sẽ cho ngươi một cơ hội trốn. Mạnh Hạo ho khan, khi trước thí luyện ba đại đạo môn hắn đã có ngọc giản Cửu Hải Thần Giới, nhưng không hiểu sao Phương Thủ Đạo lại biết được chuyện này, đã làm ngọc giản mất hiệu lực.
Kháo Sơn lão tổ im lặng, chua xót gật đầu, nhưng trong lòng lại đắc ý, còn cười lạnh.
"Nhãi con khốn kiếp, còn quá non, lão phu nhìn xa trông rộng, làm sao lại cúi đầu trước hắn!"
Nhưng mặt ngoài, hắn lại than khổ, chở Mạnh Hạo bay đi biển thứ chín, nhưng không bao lâu, Mạnh Hạo giơ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện khe nứt đệ ngũ cấm.
- Lão tổ, ngươi muốn chở ta đi Tiên Khư hả? Mạnh Hạo như cười như không nói.
Kháo Sơn lão tổ run run, muốn nổi giận, nhưng nghĩ tới cấm chế của Mạnh Hạo, trong lòng gào thét, đổi hướng bay vòng qua Tiên Khư.
Dựa theo tốc độ này, không bao lâu là có thể đưa Mạnh Hạo đi biển thứ chín.
Mạnh Hạo cười hì hì nhìn Kháo Sơn lão tổ, vỗ túi trữ vật, Anh Vũ lập tức bay ra, Bì Đống ở bên chân nó, phát ra tiếng đinh đang.
- Hả, con rùa lớn như vậy, kỳ lạ, sao ta cảm thấy có ấn tượng? Anh Vũ vừa ra, liền chớp chớp mắt nhìn Kháo Sơn lão tổ, sau đó kêu to lên.
- Là ngươi là ngươi, ta nhớ ra, ngươi là lão rùa đen ở Thiên Hà Hải! Anh Vũ hưng phấn, bay tới đầu Kháo Sơn lão tổ, kích động nói.
- Thật ra ta luôn tò mò, ngươi ăn cái gì lớn lên, lại lớn được đến thế, nè nè nè, nói cho ngũ gia, ngũ gia có thưởng!
- Tam gia cũng có thưởng! Bì Đống không chịu yếu thế, cũng la lớn.
Mạnh Hạo đứng trên đầu Kháo Sơn lão tổ, nhìn Anh Vũ cùng Bì Đống đi quấy rối Kháo Sơn lão tổ, không để ý nữa, có hai tên này nhìn chằm chằm Kháo Sơn lão tổ, Mạnh Hạo không sợ đối phương giở trò mèo gì.
Quay đầu nhìn lại Triệu Quốc, thần sắc hồi ức, cất bước liền biến mất, khi xuất hiện đã ở trên một ngọn núi trong Triệu Quốc trên lưng Kháo Sơn lão tổ.
Ngọn núi này, dù không giống như trong trí nhớ, đã bị dịch chuyển, nhưng Mạnh Hạo vẫn nhận ra, đây là... Đại Thanh Sơn.
Đứng đó, trong hồi ức, đây là chỗ đầu tiên hắn tu hành, ở nơi này, hắn gặp Hứa Thanh.
- Đại Thanh Sơn... Mạnh Hạo thở dài, cúi đầu, sông lớn dưới chân núi đã không còn, quay đầu lại, Vân Kiệt Huyện cũng biến mất.
Chỉ có ngọn núi này, loáng thoáng còn chứa đựng ký ức của hắn.
Đứng lặng hồi lâu, thật lâu thật lâu, Mạnh Hạo đi ra, lơ lửng rơi xuống, nhìn hang động.
Hồi lâu sau, Mạnh Hạo thở dài, xoay người đi, không xa, đi Bắc Hảim dù cho di chuyển, dù cho toàn bộ Triệu Quốc biến đổi nhưng mảnh hồ này vẫn còn.
Hồ nước trong suốt, như một mặt gương.
Nhìn Bắc Hải, ký ức của Mạnh Hạo lại mở ra, những hình ảnh xa xưa hiện lên trong đầu, đến trên hồ, hắn nhìn một chiếc thuyền cũ, có một lão già đẩy mái chèo, đến bên bờ hồ, nhìn Mạnh Hạo.
Trong thuyền, một bầu rượu nóng, một thiếu nữ ló đầu ra, cười duyên dáng, cùng thuyền phu nhìn Mạnh Hạo.
- Còn nhớ tên ta không. Thiếu nữ cười nói.
- Cổ Ất Đinh Tam Vũ. Mạnh Hạo mỉm cười, một bước đặt chân lên thuyền, lão già mỉm cười cúi người, tiếp tục chèo thuyền, thiếu nữ ngồi đối diện Mạnh Hạo, cầm bầu rượu rót một ly đầy cho Mạnh Hạo.
- Còn nhớ lời hứa của ngươi với ta không? Đôi mắt thiếu nữ trong suốt như hồ nước.
- Ta hứa với ngươi, cuối cùng có một ngày, sẽ giúp ngươi hóa biển. Mạnh Hạo cười cầm ly rượu, một hơi uống cạn.
Thiếu nữ cười, cười rất đẹp.
- Ta muốn trở thành biển như gương, phẳng lặng, không nổi sóng nhỏ, không nổi sóng lớn, bình lặng yên ả. Thiếu nữ nghiêm túc nói.
Mạnh Hạo gật đầu.
- Đời này, ngươi có mấy hứa hẹn? Thiếu nữ hỏi.
- 4 cái.
- Thực hiện được mấy cái?
- Một cái cũng không.
- Vậy chẳng phải, ta phải chờ thật lâu?
Mạnh Hạo mỉm cười, cầm ly rượu lại uống cạn.
Mạnh Hạo gặp Cổ Ất Đinh Tam Vũ, ở trong không gian xa xôi, có một chiếc chiến thuyền mà tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải đều không nhận ra.
Bên trên, chính là
một già một trẻ lúc Mạnh Hạo đẩy tiên môn mở tiên mạch, lão giả nhìn không gian, từ xa xa thấy được Mạnh Hạo cùng Kháo Sơn lão tổ, trong mắt lóe lên, dường như rất hứng thú với Mạnh Hạo.
Thanh niên bên cạnh, thần sắc lại khinh miệt.
- Một người một rùa này, vậy cũng xứng đôi, còn có Anh Vũ kia, chúng coi như tuyệt phối. Thanh niên cười nhạo.
- Người, không phải người đơn giản. Rùa, cũng không phải rùa đơn giản, về phần con vẹt kia, cũng không phải con vẹt đơn giản. Lão già nhìn sang thanh niên, thần sắc có chút thất vọng, nhưng cũng không nói nhiều, thản nhiên nói.
- Có cái gì không đơn giản, người này dù mở ra tiên mạch cực hạn, trở thành Tiên Cảnh Chí Tôn, nhưng ở Linh Tinh Giới chúng ta, có khối người như hắn, dù không phải tiên, nhưng tiên... lại tính là gì! Thanh niên ngạo nghễ nói.
- Hắn là Chân Tiên. Lão già nhíu mày, chầm chậm nói.
- Chân Tiên? Buồn cười, nơi này còn là Chí Tôn Tiên Giới trong truyền thuyết, năm đó từng được vô số đại năng khao khát tìm tòi, nhưng hiện tại, chỉ còn lại 9 ngọn núi mà thôi.
- Người này, nếu ta muốn giết hắn, một bàn tay là làm được. Trong mắt thanh niên xẹt qua sát cơ, vô cùng trịch thượng, muốn giết Mạnh Hạo chỉ như bóp chết con kiến.
- Lần lịch lãm này, lấy hắn làm mục tiêu, đánh chết một vị tiên... lấy sọ đầu của hắn, khi trở về Linh Tinh Giới, sọ của hắn sẽ được coi như chiến lợi phẩm. Thanh niên liếm môi.
Ánh mắt lão già lạnh băng, liếc người thanh niên.
- Chân Tiên của hắn, không phải Chân Tiên thời đại này, mà là tiên có ý nghĩa chân chính ở thời viễn cổ. Ở thời viễn cổ, tùy ý một vị phủ xuống Linh Tinh Giới chúng ta, đều được tinh không sùng bái.
- Thời đại xưa, Linh Tinh Giới chúng ta cũng chỉ là một trong ba ngàn hạ giới Chí Tôn Tiên Giới, năm xưa khi Chí Tôn Tiên Giới sụp đổ, là có nguyên nhân đặc thù, tác dụng của chúng ta trong đó là cực kỳ bé nhỏ!
- Con rùa mà ngươi xem thường, nhìn như bình thường, nhưng ngươi có biết, khi lão phu thấy nó, cũng cảm thấy kinh hãi!
- Còn con chim kia, lão phu cảm nhận được dao động khủng bố.
- Cuối cùng, nói tới người mà ngươi xem thường, trên người hắn, chẳng lẽ ngươi còn chưa phát hiện liên hệ với Cửu Đại Sơn Hải! Lão già càng nói, lời càng ác liệt, trong mắt sắc bén, đến cuối cùng là quát lên.
Thanh niên im lặng, mặt xanh mét, nhưng lại không dám nói gì, cúi đầu, trong mắt có lạnh lùng độc ác.
- Nơi này, dù sụp đổ đến nước này, nhưng ngươi cũng không tùy tiện chọc được, ta vốn không đồng ý mạo hiểm vào nơi này, ngươi nếu phụ thân ngươi cố ý yêu cầu, cho ngươi đến thí tiên tẩy lễ...
- Lão phu miễn cưỡng đồng ý, đưa ngươi đến đây, nếu ngươi thật muốn lựa chọn người này, ta không ngăn cản ngươi, nhưng những gì ghi lại trên đường, sau này phụ thân ngươi đều có thể thấy được, không trách được lão phu, là chính ngươi... muốn chết! Lão già lạnh giọng nói, chỉ ra, ở trước mặt xuất hiện lốc xoáy, trong đó có hình ảnh, là Lý Linh Nhi đào hôn. - Nữ nhân này yếu hơn, cũng là tiên, có thể giết cô ta tẩy lễ.
Lão già nói rồi, thanh niên ngẩng đầu, nhìn qua Lý Linh Nhi trong lốc xoáy, ánh mắt lóe lên quỷ dị. - Mỹ nhân như vậy, trước khi giết, sư tôn ngài không ngại để ta hưởng thụ tiên nhân hầu hạ được chứ.
Lão già nhíu mày, có phần chán ghét, nhưng lại không nói gì thêm.
Thanh niên liếm môi, một bước đi về phía lốc xoáy.
Trong tinh không, Lý Linh Nhi ngồi trên phi toa, đang bay về phía trước, nàng muốn đi biển thứ chín, không phải Cửu Hải Thần Giới, mà định tìm một hòn đảo để tu luyện.
Mượn lực lượng biển thứ chín, củng cố Tiên Cảnh.
Đối với biển thứ chín, nàng không xa lạ gì, ở gia tộc, nàng từng nhiều lần đi biển thứ chín lịch lãm, lúc này rất quen đường, nhưng đột nhiên tinh không phía trước vặn vẹo, một cái lốc xoáy chợt xuất hiện.
Một thanh niên bước ra từ lốc xoáy, thần sắc ngạo nghễ, ánh mắt tà dị, nhìn Lý Linh Nhi như nhìn con mồi.
Ánh mắt Lý Linh Nhi toát ra cảnh giác, nàng chưa từng gặp thanh niên này, nhưng cảm nhận được nguy hiểm trên người đối phương, hơn nữa ánh mắt của hắn làm nàng rất không thích.
- Tiên tử xinh đẹp, chào nàng, nàng phải nhớ kỹ tên ta, ta là Trịnh Lâm Pháp, nàng có thể gọi ta Nhất Pháp Tử!
- Bởi vì, trong thời gian tiếp theo, sẽ là ký ức khó quên nhất, cũng là cuối cùng của đời nàng. Thanh niên cười nói, bước về phía Lý Linh Nhi.
----------oOo----------