Mạnh Hạo vừa nói ra khỏi miệng câu này, Lăng Vân Tử sửng sốt một chút. Những đệ tử của Cửu Hải Thần Giới, đều mở to mắt, cho dù là Phàm Đông Nhi đều hít ngược một hơi.
Những tu sĩ bốn phía cũng đều từng người một trợn mắt há hốc mồm, đầy đầu vang vọng đều là hai chữ hải tiên mà Mạnh Hạo nói.
Cùng lúc đó, tất cả yêu tu bốn phía, toàn bộ đều ánh mắt đỏ lên, sát cơ bạo phát, tạo thành gió lốc, ngưng tụ ầm ầm bên trong Cửu Hải Thần Giới.
- Lại dám nói chúng ta là hải tiên, đáng giết!
- Giết hắn, ta đã rất lâu rồi chưa từng ăn qua tu sĩ, ta muốn ăn thịt hắn!
Từng tiếng rống giận ngập trời lên, chấn động bốn phương tám hướng.
Mạnh Hạo cười lạnh, thần sắc như thường. Câu nói đó của hắn là cố ý nói ra. Hắn chưa bao giờ cho rằng, nếu mình khách khí, những yêu tu này cũng sẽ không có địch ý cùng sát cơ với mình.
Dù sao chăng nữa, cũng sẽ có địch ý cùng sát cơ, nếu chú định không thể hóa giải, như vậy nếu không có lực lượng phản kháng cường hãn, sẽ phải có lời nói cường hãn hơn nữa trí mạng.
Có một số thời điểm, lực lượng của lời nói càng trọng yếu hơn so với tu vi tự thân.
Hai chữ hải tiên này không người nào dám nói ra khỏi miệng. Thậm chí trước lúc này, vì nguyên nhân lịch sử của Cửu Hải Thần Giới, có lẽ cũng không có ai có thể nghĩ tới cùng những yêu tu này liên hệ với nhau. Nhưng Mạnh Hạo đã nói, vả lại truyền khắp bốn phương tám hướng.
Rất lâu, một câu nói, hai chữ này có thể biến đổi rất nhiều.
Giống như thời khắc này, những đệ tử của Cửu Hải Thần Giới không phải là yêu tu, từng người một thần sắc đều cổ quái. Bọn họ nhìn những yêu tu bốn phía, ngày thường đồng môn, thời khắc này khi nhìn lại, trong đầu không khỏi dâng lên hai chữ hải tiên.
- Nói năng bậy bạ!
Thanh âm già nua ý băng hàn khoảnh khắc ngập trời. Một cỗ sát cơ phủ xuống ầm ầm, hóa thành một cái bàn tay giữa không trung, mãnh liệt về phía Mạnh Hạo.
Dường như dưới bàn tay đó, có thể thẳng thừng bóp nát mặt đất. Khi nó lại tới, hư vô xé mở, quy tắc sụp đổ, giống như trời nổi giận vậy, trong nháy mắt tới gần.
Lăng Vân Tử biến sắc. Một tiếng khẽ thở dài quanh quẩn hư vô. Một người lão ẩu, thân ảnh hiển lộ ra giữa không trung, chộp một cái về phía bàn tay. Dưới một ngón tay đó, bàn tay sụp đổ ầm ầm, nhưng lại hóa thành một cái xúc tu to lớn. Trong lúc nó quét ngang, có kêu rên quanh quẩn, không có tiêu tán, mà là nhiễu khai lão bà, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.
- Ngô sư đệ, đủ rồi! Ngươi biết tầm quan trọng của Mạnh Hạo chứ, chớ ép lão thân cùng ngươi tổn thương hòa khí.
Lão bà lần này không đi ngăn trở, mà nhàn nhạt lên tiếng.
Bà ta vừa nói ra, lập tức có một đạo thần thức, giữa tiếng ầm ầm phủ xuống từ hư vô. Lại là khí tức của Đạo Cảnh, mặc dù không có thân ảnh xuất hiện, nhưng uy áp mãnh liệt. Cảm giác uy hiếp vô cùng rõ ràng.
Khí tức của lão bà với Lăng Vân Tử hòa cùng một chỗ, tạo thành một cỗ khí thế ngập trời, quét ngang bốn phương tám hướng, khiến biển thứ chín của khu vực này cuồn cuộn.
Gần như trong nháy mắt đạo thần thức đó xuất hiện, chỗ sâu của Cửu Hải Thần Giới cũng có một đạo thần thức, bạo phát ầm ầm, mang cuồng bạo cùng hung tàn. Phóng lên cao, yêu khí tràn ngập bên trong nó. Đó hiển nhiên đồng dạng là Đạo Cảnh yêu tu!
Chỉ có điều, cho dù cùng một chỗ với lão giả họ Ngô, cũng chỉ là hai vị Đạo Cảnh, rõ ràng không bằng bên phía lão bà.
Chuyện cũng vẫn chưa xong, gần như trong nháy mắt mấy người Đạo Cảnh nọ hiển lộ ra khí tức, còn có hai phương hướng, đồng dạng có một cỗ khí tức của Đạo Cảnh tràn ra. Trong lúc mơ hồ, lại tạo thành bốn phương thế lực.
Xúc tu nọ chợt dừng lại giữa không trung, song phương dường như đối kháng.
Đệ tử của Cửu Hải Thần Giới bốn phía, mỗi một người đều sắc mặt biến hóa. Vô luận là yêu tu hay là tu sĩ, đều tựa hồ không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn này, rối rít chấn động.
Chỉ có một ít đệ tử, ánh mắt chớp động, bọn họ hiển nhiên biết được, Cửu Hải Thần Giới có nhiều thực lực rắc rối phức tạp.
Ánh mắt của Mạnh Hạo co rút lại, lần này hắn thử dò xét, cuối cùng là nhìn thấu sâu cạn bên trong Cửu Hải Thần Giới.
- Lại có bảy vị Đạo Cảnh! Không hổ là ba đại đạo môn!
Tâm thần của Mạnh Hạo hơi chấn động, cũng nhìn thấu, lấy thế lực của lão bà làm đại diện, ở Cửu Hải Thần Giới mạnh nhất, cũng đúng là bên phía bọn họ, kiên trì để cho mình bái nhập Thần Giới.
- Chuyện giết người miễn đi, giao ra đệ tử của tộc ta, dập đầu nhận sai, chuyện này dừng lại.
Lúc lâu sau, bên trong xúc tu truyền ra thanh âm già nua lúc trước. Thanh âm đó băng hàn, dường như ẩn chứa sát cơ.
Lão bà nhíu mày, chuyện giao ra yêu tu, bà ta cảm thấy có thể, nhưng dập đầu nhận sai lại có chút quá đáng. Khi bà ta đang muốn lên tiếng, Mạnh Hạo lại nở nụ cười.
- Dừng sao? Sau khi Mạnh mỗ đi tới biển thứ chín, đã bị những hải tiên kia đuổi giết. Khi ta đến bên trong Cửu Hải Thần Giới, lại có một đám hải tiên không giải thích được xuất thủ, càng có một hải tiên lại muốn giết ta!
- Bị ta giết, kết quả lại xuất hiện một tên hải tiên già, không biết xấu hổ cùng Cổ Cảnh tu vi mạnh hơn giết ta!
- Rồi sau đó, một đám hải tiên nhỏ xuất thủ lần nữa, cuối cùng không nghĩ tới, lại còn dẫn ra một tên cường giả Đạo Cảnh xuất thủ với ta. Tượng đất còn có ba tính năng của đất, chuyện này các ngươi nói dừng, sao có thể dừng!
Lời nói của Mạnh Hạo sắc bén, thanh âm lạnh như băng, bỗng nhiên truyền ra.
Hắn vừa nói ra, đệ tử của Cửu Hải Thần Giới bốn phía, mỗi một người đều nhíu mày, có không ít người khó tránh khỏi cảm thấy Mạnh Hạo không biết trời cao đất rộng. trong sự đối thoại với Đạo Cảnh đại năng, thanh âm của hắn, căn bản là bé nhỏ không đáng kể.
Mà những yêu tu đó đều cười lạnh, cho rằng Mạnh Hạo không tự lượng sức.
- Cút ra đây! Chỗ này ngươi không có tư cách nói chuyện!
Âm thanh tang thương của lão giả bỗng nhiên vang dội, giống như sấm sét nổ tung.
Mạnh Hạo bên cạnh Lăng Vân Tử, nhưng như cũ bị thanh âm ấy chấn động làm thất khiếu chảy máu. Lúc hắn ngẩng đầu, thần sắc dữ tợn, ngửa mặt lên trời cười to.
- Ta không có tư cách sao?
- Ta là thiếu tộc của Phương gia, ngày sau ta nhất định là tộc trưởng. Phương gia ta có Địa Tổ Phương Thủ Đạo, có Ngôn Khư tổ, cũng có lão tổ đời đầu. Ngày đó một trận chiến ở Đông Thắng Tinh, chém chết Đạo Cảnh, như giết con gà. Ngươi bảo ta quỳ lạy, nếu như để cho Phương gia ta quỳ lạy, nếu ta quỳ, ngươi dám nhận sao!
Câu nói này truyền ra, giống như sấm sét, vang vọng bốn
phương tám hướng. Ngay cả lão giả không có lộ ra thân ảnh, chỉ có thanh âm tang thương cũng chợt ngừng chỗ bế quan.
Lão ta có thể không cần Mạnh Hạo, nhưng lại không thể không cần Phương gia. Nhất là một trận chiến ở Đông Thắng Tinh, Phương gia lão tổ đời một cường hãn, khiến Quý gia cũng rút lui, huống chi lão ta.
Thậm chí lúc đó, khi lão ta nhìn đến Phương gia lão tổ đời một ra tay, da đầu tê dại, tâm thần đều nổ ầm ầm. Truyền thuyết có quan hệ Phương gia lão tổ đời một, vào lúc đó cũng đều hiện lên trong óc lão ta.
Đó là đời một ngoan nhân, là nhân vật cùng thời đại với Quý Thiên. Thậm chí trong lời đồn, khi Lý chủ Thành Thiên, Phương gia lão tổ đời một giết chóc, cao cư đệ nhất, huyết tẩy bốn phương tám hướng!
Nhưng Mạnh Hạo vẫn chưa kết thúc lời lẽ!
- Ta chẳng những là đệ tử của Cửu Hải Thần Giới, còn là đệ tử hạch tâm của Tiên Cổ Đạo Tràng, còn là đệ tử hạch tâm của Thái Hành Kiếm Tông! Các ngươi đụng đến ta, có hỏi qua Tiên Cổ Đạo Tràng, hỏi qua Thái Hành Kiếm Tông chưa?
- Ngươi bảo ta quỳ, bảo đệ tử hạch tâm của Tiên Cổ Đạo Tràng cùng Thái Hành Kiếm Tông quỳ, vẫn là câu nói đó, ta nếu quỳ, ngươi dám nhận không?
Thanh âm của Mạnh Hạo nổ ầm ầm. Lăng Vân Tử trầm mặc. Lão bà thì mỉm cười, vốn dĩ muốn ngăn cản, nhưng trước mắt lại lập tức thu tay lại, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra thưởng thức.
Mà Đạo Cảnh lão giả đại diện yêu tu nhất mạch lần nữa khựng lại.
- Hay là ba đại đạo môn, chỉ có các ngươi hải tiên nhất tộc cỏn con này?
- Ta không có tư cách ư? Như vậy ta hỏi ngươi, người nào có tư cách?
- Ngươi hôm nay nếu không cho ta một cái công đạo, Phương gia, Tiên Cổ Đạo Tràng, Thái Hành Kiếm Tông, còn có các vị tiền bối lão tổ bên trong Thần Giới, không diệt nổi hải tiên nhất mạch ngươi sao?
Thanh âm của Mạnh Hạo càng ngày càng vang dội. Lời nói vô cùng sắc bén, khiến đệ tử của Cửu Hải Thần Giới bốn phía rối rít hô hấp dồn dập. Những yêu tu còn lại thì sắc mặt đại biến.
Giờ khắc này, Mạnh Hạo được sự chú ý của mọi người ở Cửu Hải Thần Giới này.
Hắn đứng ở nơi đó, ngẩng đầu, một cổ ý ngang ngược dâng lên ngạp trời trên người hắn.
- Thậm chí cũng không cần thiết thế lực khác tham dự, ngươi muốn nói thêm một câu một chữ quỳ, ngươi có tin ta bóp nát cái ngọc giản này hay không? Lão tổ đời một của Phương gia ta sẽ khoảnh khắc hạ xuống, chém chết ngươi!
Tay phải của Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, trong tay của hắn, bất ngờ xuất hiện một cái ngọc giản.
Lời vừa nói ra, lập tức bốn phương tám hướng ồ lên. Chẳng những thần sắc của Lăng Vân Tử cùng với lão bà biến hóa, yêu tu nhất mạch, hai vị lão tổ Đạo Cảnh, cũng đều thần sắc bỗng nhiên biến đổi.
Mà hai cổ thế lực Đạo Cảnh đại năng khác, đồng dạng tâm thần chấn động. Giờ khắc này, Mạnh Hạo dùng lời nói của hắn, trở thành chiến lực cường hãn nhất của hắn.
- Ta cũng biết, ngươi chắc chắn hoài nghi. Như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, dựa vào cái gì, lão tổ đời một của Phương gia ta lại cho ta cái ngọc giản này, sẽ vì ta hạ xuống!
- Chỉ dựa vào truyền thừa Nhất Niệm Tinh Thần Biến của ta!
- Chỉ dựa vào ba viên Thánh đan mà ta luyện chế cho Phương gia bao nhiêu năm rồi, chỉ có lão tổ đời một mới có thể thành công!
- Chỉ dựa vào thành tựu tự thân chứng đạo chi tiên của ta mà trước nay không có mấy người, sau cũng có lẽ rất khó có người nào, hơn nữa mở ra cực hạn 123 mạch!
- Chỉ dựa vào... Thứ tự của ta!
Một loạt lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, bốn phía lập tức yên tĩnh, nhưng rất nhanh, liền bạo phát ra một loạt ồ lên. Bao nhiêu năm rồi, ở Cửu Hải Thần Giới này, Mạnh Hạo là người thứ nhất, lại dám kêu gào khiêu khích Đạo Cảnh!
Thêm vào đó mỗi một câu nói của hắn, sắc bén cũng như kiếm vậy, khiến tất cả người nghe được đều tâm thần nổ ầm ầm.
Mạnh Hạo dứt khoát nói toạt ra một phen, như trước đó hắn lựa chọn giết yêu tu vậy. Cửu Hải Thần Giới thế lực phức tạp này, hắn muốn đứng vững vàng, bắt buộc phải lập uy.
Hắn chẳng những muốn lập uy trong hàng đệ tử, càng phải lập uy trong những Đạo Cảnh đại năng. Theo như lời nói của hắn, cũng không có bí mật gì, đều chỉ cần điều tra một chút, thì sẽ biết được sự việc.
Mà hắn sở dĩ lập uy, là bởi vì Mạnh Hạo sẽ không ngưng lại quá lâu ở Cửu Hải Thần Giới này. Hắn càng bá đạo, thì càng ung dung, càng thuận lợi ở nơi đây, cùng với bị người tùy ý khi dễ, chi bằng chìa kiếm ra, biến thành con nhím xù lông!
Về phần đối phương cuối cùng tin hay không, không trọng yếu. Điều trọng yếu là làm cho bọn họ biết, mình trọng yếu đối với Phương gia, đối với Tiên Cổ Đạo Tràng, đối với Thái Hành Kiếm Tông là đủ rồi.
Trong tiếng ồ lên đó, xúc tu giữa không trung vung mạnh một cái, khoảnh khắc biến mất, hừ lạnh một tiếng quanh quẩn, nhưng lại không có lời nói truyền ra. Khí tức hai cổ Đạo Cảnh của yêu tu nhất mạch biến mất.
Gần như trong nháy mắt bọn họ biến mất, hai cổ thế lực Đạo Cảnh đại năng khác, liếc nhìn Mạnh Hạo sâu đậm một cái, khí tức tiêu tán.
Như Mạnh Hạo phán đoán, tin hay không, không trọng yếu. Lời nói của hắn đã điểm ra hết thảy quan hệ lợi hại, đồng thời cũng nói cho tất cả mọi người biết rằng.
Đừng chọc tới ta!
----------oOo----------