Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1454: Sát nhập vào quốc vận sơn!


trước sau

Trên quốc vận sơn của quốc gia thứ tám, khuôn mặt Hàn Thanh Lôi không còn chút máu, lúc hắn khoanh chân ngồi xuống lại lần nữa phun ra máu tươi. Hắn lập tức lấy đan ra dược nuốt vào, tranh thủ thời gian trị thương, lần này ra ngoài bất lợi, còn bị Mạnh Hạo đuổi tới, nhìn khắp Như Phong Giới, hắn không tìm được nơi nào an toàn hơn quốc vận sơn này.

Lúc này hắn liền khoanh chân toàn lực khôi phục. Bên ngoài quốc vận sơn, trong lòng bốn tên trung niên tu sĩ của Đệ Bát Sơn Hải kia cũng đang vô cùng chấn động, hai mặt nhìn nhau, đều thấy được sự rúng động trong mắt người kia.

Bọn chúng rất hiểu rõ về Hàn Thanh Lôi, thậm chí trước giờ bọn chúng chưa bao giờ gặp qua một người nào cùng thế hệ, có thể hơn được Hàn Thanh Lôi.

Nhưng... không ngờ lúc này Hàn Thanh Lôi lại bị thương nặng như vậy, điều này khiến cho bốn người bọn chúng đều thầm run lên, bọn chúng biết, Hàn Thanh Lôi vừa mới đi tới quốc gia thứ chín.

- Là do Mạnh Hạo, danh sách núi thứ chín gây ra sao...

- Hẳn là người này, địa điểm Hàn Thanh Lôi đi tới chính là quốc gia thứ chín, hai người bọn hắn khó tránh khỏi một trận chiến!

Bốn người đều hít sâu một hơi, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng.

Nhưng bọn chúng cũng không có lựa chọn nào khác, bất kể vì sứ mệnh hay vì lợi ích của bọn chúng tại Như Phong Giới, bọn chúng đều không thể buông tha nơi này.

Thời gian dần trôi qua, khi bốn tên này đang căng thẳng vận chuyển tu vi, bỗng nhiên, từ xa xa trên bầu trời, một đạo cầu vồng gào thét lao đến, tốc độ cực nhanh, chưa tới gần đã truyền tới tiếng sấm ngập trời.

Bên trong cầu vồng chính là Mạnh Hạo!

Theo hắn tiến vào quốc gia thứ tám, một cỗ uy áp khổng lồ cũng rầm rầm phủ xuống, giống như khi Hàn Thanh Lôi bước chân vào quốc gia thứ chín, đám người Phàm Đông Nhi cũng cảm thụ uy áp như vậy, lúc này, toàn bộ người ở quốc gia thứ tám cũng đều có cảm thụ tương tự.

Sắc mặt bốn người lập tức biến hóa, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo. Không đợi Mạnh Hạo xuất thủ, bọn chúng liền nghiến răng, bấm quyết thi triển thần thông.

- Tứ Thánh trận! Bốn người rống lớn, bầu trời lập tức biến sắc, thiên địa nổ vang, bốn tên tu sĩ này không phải Tiên Cảnh, mà là Cổ Cảnh!

Chúng đều là Cổ Cảnh đã tắt năm ngọn Hồn Đăng, cũng là tu vi cực hạn khi tiến vào Như Phong Giới này. Thời khắc này bọn chúng đồng thời ra tay, lập tức gió cuốn mây tuôn, từng tiếng gầm thét rung trời vang lên, tiếp đó, một con bạch hổ to lớn liền xuất hiện.

Con Bạch Hổ này lớn chừng trăm trượng, toàn thân có chiến giáp bao phủ, khí thế kinh người, khi xuất hiện liền phát ra một cổ sát khí ngập trời.

Sau đó Huyền Vũ dữ tợn hiện ra, toàn thân đen như mực, mang theo biển nước đen cuồn cuộn như muốn nghịch chuyển bầu trời, dưới chân con Huyền Vũ này còn thấp thoáng xuất hiện một mặt đất hư ảo.

Ngay sau đó, Chu Tước mang theo vô tận biển lửa hiện ra, bay lên không, cuối cùng, chính là một con Thanh Long, nó phát ra tiếng rồng ngâm khiến bầu trời vặn vẹo. Bốn con Thánh thú huyễn hóa ra từ bốn phương tám hướng, trên tầng mây cao sấm sét nổ ngập trời, khí thế rất không tầm thường.

- Tứ Thánh thú, giết! Bốn tên tu sĩ đồng thời rống lớn, lập tức hư ảnh Tứ Thánh thú gầm thét phóng thẳng tới Mạnh Hạo. Trong mây mù cuồn cuộn, con Bạch Hổ lao tới đầu tiên, tốc độ cực nhanh, mang theo sát khí vô tận đánh về phía Mạnh Hạo.

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, hừ lạnh, hắn bước lên một bước, tay phải vung lên, lập tức thi triển Thôn Sơn Quyết, vô số ngọn núi rầm rầm hiện ra, ném thẳng tới Bạch Hổ. Va chạm truyền ra tiếng nổ ngập trời, trong khoảnh khắc con Bạch Hổ bị ngăn cản, Mạnh Hạo đã cất bước tới gần, tay phải vỗ mạnh vào đầu Bạch Hổ.

Bạch Hổ run rẩy, phát ra tiếng hét thảm, cái đầu ầm ầm nổ tung, một trong bốn tên tu sĩ lập tức phun ra một ngụm máu lớn.

Mặc dù Bạch Hổ không còn đầu, nhưng nó vẫn chưa chết, dù sao nó cũng không phải hung thú, mà là do thuật pháp tạo thành, lúc này nó lập tức nâng móng vuốt lên, trảo mạnh về phía Mạnh Hạo.

Rítttt!

Một âm thanh như tiếng kim loại ma sát truyền ra chói tai, hổ trảo to lớn cào lên người Mạnh Hạo, nhưng lại không làm thương tổn Mạnh Hạo chút nào, thân thể của Mạnh Hạo đã bước vào Cổ Cảnh, sao con Bạch Hổ này có thể rung chuyển được chứ?

Bạch Hổ sửng sốt, bốn tên cái tu sĩ bên ngoài quốc vận sơn cũng đồng loạt hoảng sợ.

- Thân thể của hắn...

- Chết tiệt, thân thể của hắn là gì vậy chứ, ngay cả Bạch Hổ cũng không thể rung chuyển!

Đúng lúc này, Mạnh Hạo cười gằn phóng ra, tay phải nhấc lên, lần này hắn trực tiếp đặt tay vào bụng Bạch Hổ nhấn một cái, lần nữa thi triển Thôn Sơn Quyết, chỉ có điều lần này không phải từ bầu trời phủ xuống, mà là từ trong cơ thể Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện. Trong tiếng rầm rầm vang vọng, từng ngọn núi xuyên qua cơ thể Bạch Hổ hiện ra, con Bạch Hổ phát ra tiếng gầm thê lương, trong chớp mắt, thân thể khổng lồ lập tức vỡ tan, chia năm xẻ bảy, bị vô số ngọn núi thay thế.

Tên tu sĩ khống chế Bạch Hổ lần nữa phun ra máu tươi, toàn thân run rẩy, truyền ra tiếng xương vỡ răng rắc, hắn chấn động mạnh toàn thân, suýt nữa té xỉu.

Ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra vẻ hoảng sợ mãnh liệt, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao Hàn Thanh Lôi lại bị đánh bại, bởi vì tên Mạnh Hạo này, so với Hàn Thanh Lôi... còn cường hãn hơn rất nhiều, mạnh đến mức không ai có thể tưởng tượng được.

Không đợi bọn chúng tiếp tục triển khai thần thông, Mạnh Hạo đã như một mũi tên ầm ầm phóng tới, dùng thân thể trực tiếp va chạm với con Huyền Vũ đang gào thét lao tới.

Huyền Vũ vô cùng cứng rắn, có hư ảnh mặt đất và biển nước màu đen vây quanh, nó vốn am hiểu phòng ngự, nhưng trong khoảnh khắc khi Mạnh Hạo va vào, toàn thân nó chợt ầm ầm run rẩy, hét thảm, trên người nhanh chóng lan ra từng vết nứt, chỉ trong chớp mắt, nước đen tiêu tán, mặt đất vỡ nát, thân thể Huyền Vũ cũng trực tiếp nổ tung!

Tan thành từng mảnh nhỏ giữa không trung, không thể ngăn cản Mạnh Hạo chút nào, khiến cho Mạnh Hạo trực tiếp xuyên qua, mà tên tu sĩ không chế Huyền Vũ từ xa cũng phun ra máu tươi, lập tức trở nên uể oải, vẻ mặt hoảng sợ.

Hai tên còn lại đồng thời rống lớn, không ngờ Chu Tước cùng Thanh Long trên trời gầm thét, đồng thời xông về phía Mạnh Hạo, cản trở hắn đi tới.

Long phượng hợp bích, uy lực bạo tăng, Chu Tước phóng ra biển lửa tràn ngập, che phủ trời đất, khí thế kinh người như muốn đốt cháy bầu trời, thiêu trụi mặt đất, như muốn
nổ tung Mạnh Hạo.

Khi tới gần, nhiệt lượng cực nóng nhanh chóng khuếch tán, khiến cho hư không cũng trở nên vặn vẹo.

- Lửa sao? Mạnh Hạo mỉm cười, vẫn như cũ đi về phía trước, không chút lui lại, tay phải hắn bấm quyết, trong tay lập tức xuất hiện một quầng lửa.

Chính là... Căn nguyên thần hỏa!

Mạnh Hạo bóp mạnh một cái, lập tức quầng lửa nổ tung, tạo thành vô tận thần hỏa vây quanh hắn, trong chớp mắt khi Chu Tước lao tới, Mạnh Hạo vung tay áo, phóng ra toàn bộ thần hỏa về phía trước. Thần hỏa xé gió lao đi, mang theo thần niệm của Mạnh Hạo, biến thành một con Chu Tước giữa không trung.

Trong sát na này, hai con Chu Tước lập tức va vào nhau, truyền ra chấn động khắp bốn phương tám hướng, Chu Tước thần hỏa của Mạnh Hạo bao phủ xung quanh Chu Tước trong Tứ Thánh thú, trực tiếp thiêu đốt nó!

Chu Tước vốn từ trong hỏa sinh ra, tuy là pháp thuật, nhưng vẫn có một tia khí tức Chu Tước, nhưng trong chớp mắt vừa rồi, không ngờ nó lại bị một ngọn lửa khác đốt cháy, phát ra tiếng hét thảm thiết, trong chớp mắt liền tan thành mây khói. Tên tu sĩ khống chế Chu Tước cũng đồng thời phun ra máu tươi, thất khiếu chảy máu, thậm chí bị cắn trả khiến toàn thân bốc cháy, phát ra tiếng kêu thê lương, không ngờ lại trực tiếp bị đốt cháy, hình thần câu diệt.

Hết thảy nói ra dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ vừa trải qua mấy nhịp thở, Tứ Thánh thú đã bị chết mất ba con, còn lại con Thanh Long cuối cùng, Mạnh Hạo chưa tới gần, tay phải đã cách không phát ra một trảo, lập tức bạch cốt trường thương xuất hiện.

Thương này do Kiến Mộc làm cán, xương trắng làm mũi, khi xuất hiện, lập tức tỏa ra sát khí khiến xung quanh trở nên rét lạnh, Mạnh Hạo nhìn Thanh Long một cái, rồi ném mạnh trường thương lao đi. Một tiếng "vút" truyền ra, trường thương trực tiếp xé rách hư không, tựa như rạch ra một cái khe nứt trên bầu trời, lao thẳng tới Thanh Long.

Thanh Long hoảng sợ vung mạnh cái đuôi, muốn quật trường thương ra, nhưng trong khoảnh khắc va chạm, cái đuôi con Thanh Long lập tức vỡ vụn, mà tốc độ trường thương đột nhanh tăng vọt, hóa thành một cái bóng mờ, mang theo lực đạo to lớn trực tiếp đâm vào thân thể con Thanh Long. Con Thanh Long vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi, bị trường thương kéo theo đâm xuống mặt đất.

"Ầm" một tiếng, con Thanh Long không ngờ bị trường thương kéo theo đâm xuống đất, tạo thành một cái hố to.

Sắc mặt tên tu sĩ khống chế Thanh Long tái nhợt, phun ra máu tươi. Cùng lúc đó, Mạnh Hạo ở giữa không trung liền bay thẳng tới quốc vận sơn, tay phải hắn nâng lên, trực tiếp đấm ra một quyền.

Trong tiếng nổ ngập trời, pho tượng trên quốc vận sơn bất ngờ phát ra quầng sáng, ngăn cản một quyền của Mạnh Hạo, đồng thời truyền ra lực phản chấn mãnh liệt, khiến Mạnh Hạo nhướng mày, không khỏi lui về phía sau vài bước.

Cùng lúc đó, ba tên tu sĩ lúc trước nghiến răng lao tới, bọn chúng cảm nhận được uy áp mãnh liệt kia, lúc này cho dù bị thương cũng liều mình lao ra, thi triển thần thông muốn ngăn Mạnh Hạo lại.

- Cút! Mạnh Hạo vung tay áo, truyền ra tiếng động rầm rầm kinh thiên, lập tức một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trên người hắn tuôn ra, đánh lên người ba tên này, khiến cho bọn chúng phun máu, hai người trong đó trực tiếp tắt hơi bỏ mình, tên cuối cùng sắc mặt tái nhợt, không chút chậm trễ chút nào, hoảng sợ xoay người bỏ chạy.

Mạnh Hạo cũng không truy kích, tay phải nâng lên, lần nữa đánh tới quầng sáng, trong mắt lại hiện lên tia sáng khác thường, khóe miệng kín đáo nở nụ cười lạnh.

Bên trong quầng sáng, Hàn Thanh Lôi ngồi dưới pho tượng, sắc mặt tái nhợt, đang dùng tốc độ cao nhất trị thương.

Cùng lúc đó, bên trong quốc gia thứ bảy, Lâm Thông, danh sách trên núi thứ tư đang đứng trên một tòa chiến xa màu đồng thau, chiến xa nổ "ầm ầm" cấp tốc bay về phía trước, Lâm Thông mặc trang phục trắng tinh, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng trên người lại thấp thoáng tỏa ra một cỗ khí tức cường hãn khó có thể hình dung, đó là một loại tự tin của kẻ bề trên, một loại tự tin đối với tu vi của bản thân.

- Hàn Thanh Lôi muốn đưa ta một phần đại lễ sao? Ánh mắt Lâm Thông lóe lên một cái, nhìn ngọc giản trong tay, cười lạnh.

- Từ dao động bên trên cho thấy, Hàn Thanh Lôi và Mạnh Hạo đã khai chiến... cũng tốt, nếu bọn chúng chiến đấu với nhau, như vậy sau khi lưỡng bại câu thương, ấn ký thế giới của hai nước đều sẽ thuộc về Lâm Thông ta, không quản Hàn Thanh Lôi ngươi có âm mưu gì, trước mặt thực lực tuyệt đối, đều sẽ bị bẻ gãy nghiền nát!

Lâm Thông cười nhạt, chiến xa dưới thân tốc độ càng nhanh hơn, truyền ra dao động mãnh liệt, đồng thời trên người hắn cũng truyền ra dao động tu vi không chút che giấu, mang theo vô thượng bá đạo, như muốn nói cho tất cả mọi người biết, Lâm Thông hắn đã đến.

Đồng thời, cũng là đang thị uy những danh sách khác!

Hắn có lực uy hiếp này, cũng có tự tin mãnh liệt, bởi vì tình cờ, hắn đã từng khiêu chiến với danh sách được công nhận là mạnh nhất ở núi thứ nhất, trận chiến ấy, tuy hắn đại bại, nhưng vị trong danh sách ở núi thứ nhất kia đã từng nói rằng, hắn là người có tu vi mạnh nhất trong số danh sách đối phương đã tiếp xúc!

----------oOo----------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện