Lời vừa nói ra, trong chớp mắt Mạnh Hạo đã chạy thẳng đến chỗ Đạo Thiên. Đạo Thiên lúc này vẻ mặt dữ tợn, toàn thân khô héo. Hắn thấy Mạnh Hạo đến gần, vùng vẫy ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Hắn nhìn thấy Mạnh Hạo tới gần, trực tiếp chụp lấy xiềng xích đang trói chặt mình, kéo mạnh một cái. Xiềng xích ầm ầm chấn động, dường như muốn vỡ nát.
- Đạo Thiên, còn không phối hợp cùng ta. Mạnh Hạo nhíu mày, khẽ quát một tiếng.
- Tại sao lại cứu ta? Nội tâm Đạo Thiên chấn động, hắn không lập tức phối hợp cùng Mạnh Hạo, mặc dù là để cứu chính mình nhưng hắn vẫn gầm nhẹ hỏi. Thời khắc này, thân thể hắn khô héo, đạo của hắn không ngừng bị hút đi. Nhưng hết thảy vẫn không sánh bằng sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của hắn.
- Ta không hi vọng có một ngày, khi ta đứng ở đỉnh phong, quay đầu nhìn lại không tìm thấy một thân ảnh quen thuộc. Mà quan trọng hơn là, chúng ta là tới từ... Sơn Hải Giới! Mạnh Hạo nhìn Đạo Thiên, bình tĩnh lên tiếng
Chỉ là một câu nói khiến cho toàn thân Đạo Thiên phát run, hắn kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo rồi nhắm nghiền hai mắt. Rất nhanh, tu vi của hắn bạo phát, nổ vang, phối hợp với Mạnh Hạo khiến cho xiềng xích kia tức thì vỡ nát.
Cùng lúc đó, Đạo Thiên thoát khỏi vòng vây. Hắn phun máu tươi, mở mắt ra nhìn Mạnh Hạo, ý nhìn càng thêm phức tạp.
Lời giải thích của Mạnh Hạo khiến Đạo Thiên vô cùng chấn động. Hắn không nghĩ tới Mạnh Hạo lại cứu mình vì nguyên nhân này.
- Bất kể đã tranh đấu như thế nào, chém giết nhau như thế nào, chúng ta, trên căn bản... là cùng một phe sao? Đạo Thiên lẩm mặt, ngửa mặt lên trời nở nụ cười thê lương. Hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt vẫn mang vẻ phức tạp như trước. Nhưng sâu trong đôi mắt đó lại lộ ra một... sự kính nể chưa từng có.
Đạo Thiên hắn cả đời này chưa từng kính nể người nào. Cho dù là Hải Mộng Chí Tôn, trong suy nghĩ của hắn, cũng chỉ là một cường giả cường đại so với mình mà thôi. Nếu có, cũng chỉ có thân ảnh trong Chí Tôn Pháp của hắn mà thôi. Mà giờ khắc này, Mạnh Hạo trong lòng hắn, cũng tính là một người đánh kính nể.
Hắn tự hỏi, nếu đổi lại là mình, cứu người khác, hắn không làm được.
Thời khắc này, thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái. Ngoài Mạnh Hạo còn có Vũ Văn Kiên, cùng đi cứu những người khác. Lâm Thông phức tạp hơn, hắn nhìn Mạnh Hạo rồi lại nhìn đến xiềng xích trói mịch sụp đổ, nhớ lại những chuyện lúc trước, nội tâm không nhịn được có chút hổ thẹn.
Hắn cùng với Mạnh Hạo vốn là không thù không oán.
- Đa tạ. Lâm Thông thấp giọng lên tiếng. Cả đời này của hắn cũng mấy khi đa tạ người khác.
Còn có Hàn Thanh Lôi, bộ dạng cũng vô cùng phức tạp.
“Ta nợ hắn một mạng.” Hàn Thanh Lôi nhìn xiềng xích của mình sụp đổ, lẩm bẩm trong lòng, không hề nói ra mà để trong tim mình, tự nói với chính mình như vậy.
Giết người thì dễ, cứu người mới khó!
Cái khó chính là khó ở trong lòng, khó ở đại nghĩa. Khó khăn là tại tâm cảnh của mỗi người.
Giữa bọn họ vốn dĩ không hề có sinh tử thâm thù. Giữa bọn họ với nhau, chỉ là một sự cạnh tranh mà thôi. Chỉ bởi vì không có trói buộc nên cạnh tranh ban đầu mới trở thành sống chết.
Hiếm thấy Mạnh Hạo cứu người, không ngờ Đế Quân cũng không quấy nhiễu, Tung Vô Nhai cũng trầm mặc cho đến lúc Mạnh Hạo phá vỡ hết xiềng xích, cứu tất cả những danh sách có thể cứu. Những xiềng xích kia vỡ vụn, mặt đất Như Phong Giới lúc này cách tấm lưới lớn trong hư vô chưa tới một trăm trượng.
Thậm chí... xúc tu kia cũng có thể chạm tới được.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, hắn có thể thấy rõ phía sau hắc động trong tấm lưới lớn kia có rất nhiều thân ảnh mơ hồ. Trong những thân ảnh đó có tồn tại ba đầu sáu tay kia, Mạnh Hạo nhìn thấy, nội tâm chấn động mãnh liệt
- Là ngươi đã giết con ta! Từ trong tấm lưới lớn kia đột nhiên truyền ra một tiếng gầm nhẹ. Thân ảnh ba đầu sáu tay kia gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo
Mạnh Hạo ánh mắt lạnh băng cũng không tiếp lời. Lúc này, đám người Đạo Thiên cũng đã tới, tất cả đều đứng phía sau Mạnh Hạo dù bọn họ có cam nguyện hay không, giờ khắc này, Mạnh Hạo chính là đứng đầu danh sách, về điểm này, ai cũng thừa nhận.
Mà đạo ánh sáng của căn nguyên thế giới duy nhất kia, thời khắc này đánh lên tấm lưới lớn, tạo thành hắc động. Hắc động càng lúc càng lớn nhưng nếu muốn chứa cả Như Phong Giới lại hoàn toàn không đủ.
Đế Quân cười, tiếng cười thê lương, mang theo quyết liệt lại có chút điên cuồng cùng với chấp niệm mãnh liệt.
- Sứ mệnh cả đời này của ta chính là để Như Phong Giới thoát khỏi Sơn Hải Giới. Từ nay về sau, sinh linh của Như Phong Giới, đời đời đều được tự do...
- Vì thế, ta có thể hy sinh mọi thứ, vứt bỏ tất cả. Đây là sứ mệnh của ta, là giấc mộng của ta...
- Chư tiên ma của 33 Thiên, các ngươi có thể không tin ta, không tin hồn phách máu tươi của sinh linh Như Phong Giới, không tin Chủ Tể, không tin tất cả. Nhưng có một chuyện, các ngươi... nhất định sẽ tin! Đế Quân lẩm bẩm, cười thê thảm. Hắn cắn đứt đầu lưỡi, ngay lập tức đầu lưỡi hắn ầm ầm nổ tung cùng với thân thể hắn trong chớp mắt trực tiếp sụp đổ.
Song chỉ có hồn hắn bay ra, thanh âm kia xuất phát từ linh hồn.
- Hiến tế...
- Hồn thề...
- Với hồn của ta, từ nay về sau, phản bội Tiên giới.
- Máu của ta, từ nay về sau, xa rời Tiên giới.
- Ý của ta, từ nay về sau, đối nghịch với Tiên giới.
- Gió chớp, trời đất, sông núi, thảo mộc, chúng sinh của Như Phong Giới... từ nay về sau, phản bội Tiên giới! Đế Quân lời vừa truyền ra, cả Như Phong Giới ầm ầm chấn động. Dòng sông biến thành màu đen, dãy núi cũng trở nên đen như mực. Ngay cả mặt đất cũng phủ đầy một màu hắc ám
Giờ khắc này, gió đang gào rít, chớp đang giật, trời đất rung chuyển, sông núi ầm
ầm, thảo mộc, chúng sinh cùng hét lớn!
Trong thời khắc này, toàn bộ tu sĩ ở chín quốc gia của Như Phong Giới đều quỳ lạy. Ai cũng ngẩng đầu, cùng hô lên lời nói của Đế Quân
- Từ nay về sau, chúng ta... phản bội Tiên giới!
Gió hoá thành hắc phong, chớp hoá thành ô lôi, hết thảy thiên địa tối đen như mực, thảo mộc cũng khô héo. Tại mi tâm của các tu sĩ đều xuất hiện một ấn ký màu đen.
Đó chính là... ấn ký của phản bội!
Chẳng những là chúng sinh, cho dù là người phàm, chỉ trong chớp mắt, từ sâu thẳm linh hồn, từ thanh âm của huyết mạch, toàn bộ đều quỳ xuống, đồng loạt cất tiếng.
- Từ nay về sau, chúng ta... phản bội Tiên giới!
Trên mi tâm của toàn bộ chúng sinh xuất hiện một ấn ký màu đen, thành trì cũng trở thành màu đen. Tất cả mọi vật đang tồn tại ở Như Phong Giới này trong chớp mắt đều biến thành màu đen hết thảy.
Trời đen, đất đen, gió đen, tia chớp đen, hết thảy đều là một màu đen...
Cả Như Phong Giới hoàn toàn biến đổi, biến đổi bản chất, biến đổi vì phản bội. Ba ngàn đại đạo của Như Phong Giới, những đại đạo này, những quy tắc này, những căn nguyên này, trong chớp mắt, cũng đã phản bội.
Theo đó, ý chí của Như Phong Giới cũng phản bội!
Mà bị ảnh hưởng cuối cùng chính là đạo của căn nguyên thế giới duy nhất kia. Ầm ầm, đạo ánh sáng này trở thành màu đen!
Trong khoảnh khắc ánh sáng đen xuất hiện, Mạnh Hạo cùng đám người Đạo Thiên còn có tu sĩ của Sơn Hải Giới, hết thảy nội tâm đều chấn động mãnh liệt. Họ nhìn quanh bốn phía, nhìn đạo ánh sáng kia. Thế giới này, chỉ trong khoảnh khắc, đã trở nên đen như mực, tăm tối vô cùng.
Trong lúc mơ hồ, có một thanh âm tang thương vang vọng Như Phong Giới. Thanh âm này dường như xuất phát từ gió, chớp, trời, đất, thảo mộc, chúng sinh của Như Phong Giới.
- Phản bội...
- Rời đạo...
Thanh âm này là ý chí của Như Phong Giới!
Tại khoảnh khắc xuất hiện, hào quang màu đen kia ầm ầm xuyên thấu tấm lưới hư vô khổng lồ, khiến cho hắc động trong nháy mắt khuếch trương vô hạn. Mà những thân ảnh sau hắc động kia, giờ khắc này, bất kỳ vị nào cũng đều không thể trấn định, toàn bộ biến sắc, thậm chí còn lộ ra vẻ tham lam điên cuồng.
- Đây là...
Phản bội kinh rời xa dạo, đây là dạo của thế giới căn nguyên tạo thành...phản bội rời xa đạo
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, bỗng nhiên truyền tới. thanh âm của Đế quân mang theo hư nhược cũng có chút chấp nhất:
- Hiện tại, 33 Thiên, các ngươi... tin rồi chứ!
- Như Phong Giới! Chúng ta tin. Ý chỉ của Như Phong Giới ngưng tụ thành phản bội xa rời đạo, chúng ta... tin! Tiếng sấm nổ vang, bỗng nhiên từ hắc động truyền ra tiếng nói vang vọng cả Như Phong Giới, vang vọng bốn phương tám hướng. Cùng lúc đó, hắc động ầm ầm rung chuyển, tiếng nổ vang trời, trong nháy mắt mở rộng ra.
Chỉ trong chớp mắt, đã lớn đến nỗi chứa cả Như Phong Giới. Mặc dù vậy, truyền tống trận này cũng chỉ là đơn phương truyền tống, khiến cho Như Phong Giới có thể đi vào 33 Thiên. Nhưng những thân ảnh trong 33 Thiên kia, cho dù có kích động ra sao, cũng vẫn mãnh liệt khắc chế như trước, không để cho mình phủ xuống.
- Như Phong Giới trở về... Hiến tế... phản bội xa rời đạo cho chúng ta!
- Chúng ta thề sẽ xem Như Phong Giới trở thành Thiên thứ 34, cùng với chúng ta, vĩnh viễn trấn Tiên giới, hưởng thụ chân đạo! Từ sau hắc động củatấm lưới truyền ra thanh âm run rẩy mang theo khát vọng và sự kích động không cách nào hình dung.
Cùng lúc đó, trong tiếng nổ “ầm ầm”, Như Phong Giới bay thẳng đến chỗ hắc động, càng ngày càng gần.
Mà Mạnh Hạo thời khắc này, toàn thân run rẩy, hô hấp dồn dập, hai mắt lóe sáng mãnh liệt. Hắn nhìn chằm chằm đạo ánh sáng đen kia, chính mình cũng không biết tại sao, khi cả Như Phong Giới này hoàn toàn tạo phản, khiến cho đạo của căn nguyên thế giới bị biến đối, trở thành phản bội xa rời đạo lại khiến cho huyết mạch toàn thân hắn cuồn cuộn sôi trào.
Hắn nhớ lại năm đó lão tổ đời một Phương gia có nói, về sau dung hợp Niết Bàn Quả là câu đố huyết mạch của Phương gia.
Chuyện này trước đó hắn gặp nguy hiểm, không có thời gian suy nghĩ, thời khắc này huyết mạch toàn thân thiêu đốt mới khiến Mạnh Hạo nhớ tới câu đố huyết mạch của Phương gia rốt cuộc là thứ gì. Mạnh Hạo không biết, nhưng ngay lúc này, hắn cảm nhận được trong huyết mạch của mình có một loại khát vọng không cách nào hình dung.
Khát vọng thu đươc đạo xa rời kia.
Dường như thứ này rât quan trọng với mạnh hạo, với Phương gia
Thậm chí, hai quả Niết Bàn Quả trong người Mạnh Hạo đều đang rung động mãnh liệt. Mạnh Hạo có dự cảm rằng nếu hắn thu được đạo phản bội kia. Hắn có thể... dung hợp tiếp một Niết Bàn Quả nữa.
Từ nay về sau, vượt qua La Thiên Tiên, trở thành... La Thiên Đạo Tiên
Ngay cả những người Phương gia có liên hệ với huyết mạch, dường như có được chìa khóa mở ra một cánh cửa... Cánh cửa huy hoàng của Phương gia tương lai.