Mang theo lý tưởng lớn như vậy cùng với cảm khái mình quá thiện lương, quá chân thực, quá chất phác... Mạnh Hạo không thể không cảm thấy đỏ mặt, dù sao lúc này bốn phía cũng không có người nào khác, hắn vội ho một tiếng, hóa thành cầu vồng bay nhanh đi xa.
Nhưng lúc này Mạnh Hạo không biết, gần như ngay lúc hắn về tới Đệ Cửu Sơn Hải, trên Đông Thắng Tinh, tất cả tộc nhân huyết mạch Phương gia, toàn bộ đều chấn động trong lòng, phảng phất như có một uy áp vô hình phủ xuống, khiến cho bọn họ dù là mấy lão tổ Đạo Cảnh cũng đều từ trong nhập định mở mắt ra.
Đó là huyết mạch dẫn dắt, đó là... Mạnh Hạo trên ý nghĩa chân chính là lão tổ Phương gia, lực lượng ẩn chứa trong huyết mạch bản thân hắn. Lực lượng này cùng với uy áp có lẽ không đặc biệt rõ ràng lắm, nhưng có nó lại khiến cho Mạnh Hạo có thể nắm trong tay vận mệnh gia tộc Phương gia!
Đồng thời, giờ khắc này Mạnh Hạo cường đại, cũng không phải trước khi đi vào Như Phong Giới có thể so sánh. Giờ này hắn đã bắt đầu dung hợp quả Niết Bàn Quả thứ ba, Niết Bàn Quả này dưới hòa tan của đạo kinh phản bội, nhất định sẽ hoàn toàn dung hợp, chỉ có điều cần một ít thời gian mà thôi.
Nhưng thời gian này cũng không lâu lắm, ngắn thì mấy tháng, chậm cũng chỉ chừng một năm, là hắn có thể chân chính bước chân vào cảnh giới La Thiên Đạo Tiên. Khi đó, Chuẩn Đạo cũng không thể lay chuyển được Mạnh Hạo, thậm chí lúc đó Mạnh Hạo có được tư cách chiến một trận với Đạo Cảnh sơ kỳ!
Hắn là người thứ nhất từ khi Sơn Hải Giới sáng lập tới nay, đã đẩy cảnh giới Tiên này lên tới đỉnh phong nhất, là người duy nhất có thể với Tiên chiến Đạo!
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra ý mong đợi, hắn bay đi tốc độ cực nhanh, trong tiếng nổ "ầm ầm", đã đi xa, đạo cầu vồng xuyên phá hư không, gào thét hướng về Nam Thiên Tinh.
"Quả Niết Bàn Quả thứ ba nhất định sẽ dung hợp. Mà giờ này trên chuyện tu hành ta cần suy tính, là một khi dung hợp quả Niết Bàn Quả thứ tư, có thể từ cơ hội đó, giúp tu vi ta bước chân vào Cổ Cảnh! Mở Cổ Môn, ra Hồn Đăng, mà sau khi thân thể và tu vi đều là Cổ Cảnh... thì ta không chỉ có thể chiến một trận với Đạo Cảnh, mà... có thể chiến thắng Đạo Cảnh sơ kỳ!" Trên người của Mạnh Hạo dần dần lộ ra ý tự tin, giữa hai lông mày hắn cũng từ từ sinh ra ý bá đạo...
Tuy rằng còn không phải không giận mà oai, nhưng lại có uy nghiêm đặc hữu thuộc về hắn.
Mạnh Hạo với tốc độ cực nhanh, gào thét bay nhanh trong tinh không. Từ chỗ trước đó bay đi Nam Thiên Tinh, nếu đổi là Mạnh Hạo vừa mới đi ra Nam Thiên Tinh năm đó, hắn cần thời gian rất lâu, dù là mượn truyền tống trận, cũng phải mấy tháng mới tới.
Mà giờ này, cho dù hắn không cần truyền tống trận, một tháng cũng đủ để quét ngang bốn phương tám hướng về tới Nam Thiên Tinh, bất quá Mạnh Hạo không tính toán đi như vậy: dù sao có truyền tống trận đương nhiên tốt hơn.
Ba ngày sau, phía trước Mạnh Hạo xuất hiện một khu vực vẫn thạch. Khu vực vẫn thạch này có lớn có nhỏ, lớn chừng có mấy trăm ngàn trượng, nhỏ thì trăm trượng, ngàn trượng, rậm rạp chằng chịt, chừng mấy trăm vẫn thạch.
Loại khu vực vẫn thạch này, ở trong tinh không Đệ Cửu Sơn Hải có không ít, đều là từng cụm từng cụm lơ lửng ở một số vị trí... là địa phương thích hợp nhất để bố trí truyền tống trận thiên nhiên.
Cũng bởi vậy, làm cho mỗi một cụm vẫn thạch, đều trở thành khu chợ của tu sĩ. Ngày thường rất nhiều tu sĩ lui tới, dùng nơi này làm nơi trung chuyển lui tới các địa phương, mỗi người mang theo mậu dịch cũng dễ dàng lui tới chỗ này.
Lúc này ở phía trước Mạnh Hạo, chính là một khu chợ bậc trung. Tuy rằng quy mô không lớn lắm, nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ, chủ yếu tập trung trên vẫn thạch lớn nhất kia... từ xa nhìn lại, mơ hồ như có thành trì.
Thi thoảng có người bay ra, khi thì có người bay vào; từ rất xa đã nghe được tiếng động ồn ào náo nhiệt, thậm chí còn có một tầng hào quang bao phủ, làm phòng hộ cho khu chợ.
Truyền tống trận của Phương gia thì ở trên một vẫn thạch bên kia, phía sau khu chợ. Nơi đó hàng năm có tộc nhân Phương gia bảo vệ, đối với tộc nhân bổn tộc, có thể sử dụng không hạn chế, còn nếu là người ngoài thì cần thu lấy một chút phí dụng.
Truyền tống trận như vậy, ở mỗi cụm vẫn thạch đều có không ít, bốn đại gia tộc, năm đại thánh địa cùng với ba giáo sáu tông đều dùng như thế, giá tiền đều giống nhau, ngẫu nhiên có một chút dao động.
Hơn nữa còn có một số vị trí đặc thù, thường thường là bị một thế lực nào đó khống chế, nếu muốn sử dụng nơi đó, thì nhất định phải trả phí truyền tống trận mới được, đây cũng là một khoản thu nhập trọng yếu của các thế lực lớn ở Đệ Cửu Sơn Hải, cho dù là Quý gia cũng như vậy.
Về phần Nam Thiên Tinh, vì tính đặc thù của nó, gần như truyền tống trận của tất cả thế lực, đều có thể đi tới, bất quá nếu có thể tiết kiệm tiền dĩ nhiên Mạnh Hạo phải lựa chọn truyền tống trận của Phương gia.
Thân hắn nhoáng một cái, định vòng qua khu chợ, bay về phía vẫn thạch thuộc Phương gia, nhưng vừa liếc nhìn khu chợ, Mạnh Hạo vừa động trong lòng: khu chợ này hơi náo nhiệt, chẳng những có các cửa hàng, mà còn có một số tu sĩ bày sạp bán ra đồ vật của mình.
Đám người lui tới, nhìn thoáng qua một cái, lại có hơn mấy ngàn người, thỉnh thoảng có người bay vào phường thị, cũng luôn có người rời đi, chạy tới các vẫn thạch có truyền tống trận.
Thậm chí trong phường thị còn có một số thân ảnh mặc áo bào tím, mỗi một người đều tu vi không yếu, ở trình độ Lục, Thất Cảnh Tiên, ánh mắt lạnh lùng tuần tra bốn phía khu chợ, duy trì trật tự.
Trong khu chợ, không cho phép đấu đá nhau, một khi xuất hiện tư đấu, sẽ lập tức bị đuổi ra ngoài, nếu nghiêm trọng còn bị chém chết, đây là quy củ của bất kỳ một khu chợ cụm vẫn thạch nào.
Mà quy củ này có thể được chấp nhận, có thể thi hành, lại cần tới thực lực!
Bốn đại gia tộc cũng thế, năm đại thánh địa cũng vậy, còn có ba giáo sáu tông kia... bọn họ coi thường ích lợi trong những khu chợ, cho nên những cụm vẫn thạch tạo thành khu chợ này, thường thường là một số đại năng tán tu chiếm cứ, tu vi thấp nhất cũng là Cổ Cảnh hậu kỳ, thậm chí có khu chợ có tán tu
Đạo Cảnh trấn giữ.
Khu chợ Mạnh Hạo trước mắt này gọi là Thiên Vân Phường. Trấn giữ bên trong là một vị đại năng Cổ Cảnh đỉnh phong, chỉ kém nửa bước là Chuẩn Đạo, được gọi là Thiên Vân thượng nhân. Trong lời đồn, hắn tùy thời có thể bước ra nửa bước kia, hoặc là trở thành Chuẩn Đạo, hoặc là trở thành Đạo Cảnh!
Nhưng Thiên Vân thượng nhân thủy chung chần chờ, không dám bước ra, nếu bước này đi nhầm, sẽ là sinh tử. Cũng chính vì nguyên nhân đó khiến cho Thiên Vân Phường này, bao nhiêu năm qua có rất ít người dám mạo phạm, cho dù là bốn đại gia tộc, cũng không muốn tùy tiện đắc tội với một người... cho dù thất bại cũng sẽ trở thành Chuẩn Đạo.
Nếu như thành công bước chân vào Đạo Cảnh còn tốt một chút, sẽ có điều cố kỵ, nhưng một khi thất bại trở thành Chuẩn Đạo, thì chú định sinh mạng không thể kéo dài, chỉ còn lại thời gian không nhiều, kể từ đó họ gần như không sợ chết sẽ điên cuồng hơn, vì thế các phương thế lực đều sẽ nhức đầu hơn.
"Rất lâu chưa có trở về nhà, lần này trở về, cũng không biết khi nào mới trở về lần nữa... Cha mẹ bọn họ ở Nam Thiên Tinh không đi ra được, lần này ta nhất định phải mua chút ít lễ vật cho cha mẹ mới đúng..." Mạnh Hạo nghĩ tới đây, thân mình nhoáng một cái chạy thẳng tới khu chợ. Phút chốc tới gần, khi xuyên qua tầng hào quang phòng hộ kia, lập tức Mạnh Hạo cảm nhận được một uy áp phủ xuống.
Cùng lúc đó, có những đạo thần thức từ bốn phía khóa lấy hắn, đều là những tu sĩ mặc áo bào tím kia, dường như nếu Mạnh Hạo có cử động thất thường gì, bọn họ sẽ lập tức ra tay.
Mà trong thần thức của họ, bất luận nhìn Mạnh Hạo như thế nào, đều chẳng qua là Tiên Cảnh mà thôi. Tuy rằng ở trên người Mạnh Hạo, mơ hồ có một loại khí tức bọn họ nhìn không thấu, nhưng tu sĩ có rất nhiều thuật pháp, pháp bảo cũng có nhiều mặt, rất ít có người có thể phân biệt toàn bộ... cho nên bọn họ rất khó mà tưởng tượng Mạnh Hạo này, lại cường hãn đến mức làm cho lão tổ Thiên Vân thượng nhân của họ đều phải kiêng kỵ.
Về phần tên của Mạnh Hạo ở Đệ Cửu Sơn Hải danh tiếng không nhỏ, nhưng cũng không phải mỗi người đều nhận biết hình dáng gương mặt của hắn, cho dù đã từng thấy qua thân ảnh Mạnh Hạo bên trong quầng sáng lúc trước, cũng chỉ là nhìn quen mắt mà thôi.
Giờ phút này mấy tu sĩ áo bào tím, chính là như thế, cảm thấy Mạnh Hạo có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp ở đâu?!.
Mạnh Hạo sắc mặt như thường, cảm thụ một chút uy áp chỗ này, nếu hắn muốn chống cự, có thể trong nháy mắt sẽ chấn cho màn hào quang này sụp đổ, nhưng Mạnh Hạo tới đây là để mua lễ vật, không cần thiết gây chuyện, nên dứt khoát hạ thân mình xuống mặt đất.
Gần như ngay khoảnh khắc hắn hạ xuống, những ánh mắt ngưng tụ trên người hắn kia mới nhất nhất tiêu tán, dồn chú ý tới những tu sĩ khác đang bay tới, không để ý tới Mạnh Hạo nữa.
Mạnh Hạo sờ túi trữ vật một cái, ho một tiếng. Giờ này bên trong túi trữ vật có rất nhiều tiên ngọc, đó là tiền của phi nghĩa hắn đánh đố với nhất mạch yêu tu tại Cửu Hải Thần Giới. Lúc này đột nhiên có cảm giác mình tiền của dồi dào, Mạnh Hạo quét ánh mắt nhìn quanh bốn phía. Sau đó cất bước đi dạo một vòng, hắn cũng biết đại khái khu chợ này trừ một số cửa hàng ra, nơi này còn có một Phòng đấu giá, lúc này đang bán đấu giá vật phẩm, không có cố định người tham dự, người tùy thời đi ngang qua đều có thể đấu giá.
Mà, còn lại là những người bày sạp kia, thì bán đủ loại vật phẩm, đủ chủng loại.
Trong lòng có ý định, Mạnh Hạo đi vào một gian cửa hàng. Trong cửa hàng này có vài ba tu sĩ, bên cạnh có người của cửa hàng đang giới thiệu một số pháp bảo.
Mạnh Hạo dứt khoát bước vào, lập tức có một thiếu nữ tuổi thanh xuân đi tới tiếp đón, đang định lên tiếng, Mạnh Hạo phất tay áo một cái, học theo bộ dáng của Chu viên ngoại trong trí nhớ năm đó, hất càm lên, nhàn nhạt lên tiếng:
- Dẫn ta tới kệ tinh phẩm nhất của các ngươi nơi này!
Thiếu nữ tuổi thanh xuân kia liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, nội tâm lại có ý khinh thường, tự nhận là người tiền của dồi dào như Mạnh Hạo như vậy, nàng thấy nhiều rồi, nhưng cuối cùng sau khi nhìn đến giá tiền của những thứ bảo vật kia, người chân chính mua càng ngày càng ít.
Nàng mặt không đổi sắc, gật đầu dẫn đường. Đi tới một góc cửa hàng, nàng vỗ tay xuống, lập tức vách tường chỗ cửa hàng, đột nhiên như ẩn như hiện, rồi trên đó xuất hiện mấy chục loại pháp bảo hình dáng bất đồng.
- Cái này, còn có cái này, còn có cái kia, còn có vật này, bảy vật phẩm này... Mạnh Hạo chỉ tay vào một cái lục lạc trên vách tường, vừa chỉ chỉ những vật phẩm khác.
- Vị đạo hữu này thật có nhãn quang, bảy kiện này đều là pháp bảo thượng phẩm, tổng giá trị cần 6 triệu linh thạch. Nếu đạo hữu trả bằng tiên ngọc, ta chỗ này có thể cho ra một chút chiết khấu... Thiếu nữ nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh, mắt nhìn về phía Mạnh Hạo. Nàng cũng muốn biết sau khi đối phương nghe tới giá tiền này, còn có dũng khí mua bảy kiện vật phẩm này hay không!?.
- Bảy kiện này, ta không cần... Mạnh Hạo cố ý giữ giọng nói bình thản, chậm rãi lên tiếng.
Thiếu nữ cười lạnh trong lòng, ngoài mặt vẫn không đổi sắc, đang định lên tiếng, Mạnh Hạo lại nói tiếp:
- Những thứ khác, ta muốn mua toàn bộ!
- - - - - oOo- - - - -