Ngã Dục Phong Thiên

Chương 177: Đa tạ Sở đạo hữu (2)


trước sau

Hai bộ công pháp chính phụ phối hợp, mới khiến cho Tử Vận Tông có địa vị ngày hôm nay ở Nam Vực.

Sở Ngọc Yên còn chưa bao giờ đối với bất kỳ người nào thi triển Tử Khí Tây Khứ chi pháp, nay cũng là không còn cách nào khác, thế nên mới dùng thuật ấy.

Thuật pháp này có đôi chút phức tạp, cho nên cần trưởng lão tông môn ở bên hộ pháp, bởi một khi mà xuất hiện điều ngoài ý muốn, thậm chí có khả năng gây nên phản tác dụng.

Đoạn khẩu quyết thứ nhất này, nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề gì, cần ta cho ngươi một giọt tiên huyết, bởi vì nơi này không thấy mặt trời, ngươi không nhìn thấy khó có thể hấp thụ tử khí trong đó, nhưng trong máu ta ẩn chứa kỳ ý,có thể giúp ngươi tu hành thuật ấy. Sở Ngọc Yên bình tĩnh, chậm rãi nói.

Mạnh Hạo ngẩng lên nhìn Sở Ngọc Yên, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư, nhưng trong lòng cười lạnh, Sở Ngọc Yên không nói đến những khẩu quyết này trước, hắn mặc dù đoán được đối phương không có hảo ý, nhưng lại không biết quá trình cụ thể.

Sau khi nghe xong đoạn khẩu quyết, hắn đã đoán được ý tứ của đối phương trên khẩu quyết của công pháp. Nếu thật sự tu luyện bộ công pháp này, tám chín mười phần có thể mở ra túi trữ vật, nhưng đồng thời cũng có thể gieo mầm họa cho chính mình.

Mạnh Hạo đột nhiên đứng dậy, đi vài bước tới trước mặt Sở Ngọc Yên, ngồi xổm xuống, một tay kéo người Sở Ngọc Yên lại gần. Sở Ngọc Yên muốn giãy dụa, nhưng khí lực nàng làm sao có thể mạnh như Mạnh Hạo được, giờ phút này nàng càng quằn quại, trên người nàng lại càng lộ ra nhiều hơn.

Mạnh Hạo ngươi muốn làm gì! Sở Ngọc Yên mặt mày biến sắc, hét lên. Nàng càng ngày càng sợ hãi hơn, toàn thân run rẩy, giờ đây khoảng cách giữa nàng và Mạnh Hạo quá gần, đôi môi của hai người chỉ còn cách có vài tấc, thậm chí còn nghe được hơi thở của Mạnh Hạo. Mạnh Hạo giữ lấy tay nàng, mạnh như sắt kìm, khiến cho Sở Ngọc Yên không còn cách nào khác là phải dựa vào hắn.

Ngươi không muốn đưa tiên huyết cho ta, Mạnh mỗ tự mình tới lấy. Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng dùng tay ấn đầu Sở Ngọc Yên, rồi cắn vào vai nàng một cái thật mạnh, đâm sâu vào làn da, ăn sâu vào trong máu thịt của nàng.

Sở Ngọc Yên đau đớn khôn xiết, ánh mắt nàng lộ ra vẻ căm phẫn khôn cùng.

Động tác của Mạnh Hạo và Sở Ngọc Yên bây giờ, giống như hai người đang ôm chặt nhau vậy.

Một lát sau, Mạnh Hạo khẽ nhả ra, đứng dậy không thèm nhìn Sở Ngọc Yên đến một lần, đi tới phía trước ngồi khoanh chân lại, khóe miệng vẫn còn vương chút máu tươi của Sở Ngọc Yên, lập tức dựa theo khẩu quyết của Sở Ngọc Yên mà tu luyện.

Sở Ngọc Yên thở gấp, rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại, chằm chằm nhìn Mạnh Hạo, trong mắt nàng hận ý ngập trời.

Chờ ngươi tu luyện thuật ấy, ta muốn hút đi tu vi của ngươi, khiến ngươi bầm thây vạn đoạn, dùng lực lượng phát ra trong cơ thể ngươi, để Tử Vận Tông có thể tìm đến nơi này. Sở Ngọc Yên nghiến răng nghiến lợi, nàng thề toàn bộ sỉ nhục ngày hôm nay, sẽ đòi lại từ chỗ Mạnh Hạo gấp mấy lần. Nhất là lúc này bả vai đau nhức, vết răng nơi đó, khiến cho càng khó có thể chịu đựng được.

Thời gian lặng lẽ trôi, vài canh giờ sau, Mạnh Hạo bỗng nhiên mở mắt, ở trong mắt của hắn có một tia màu tím nhàn nhạn, khi ánh mắt này bắt gặp ánh nhìn của Sở Ngọc Yên thì tinh thần hắn rung lên.

Đoạn khẩu quyết thứ hai! Mạnh Hạo chậm rãi nói.

Tử khí quy hồ, nhuộm bờ đạo đài, xoay vòng ba tầng chín lần, hóa tử long lạc ấn...

Sở Ngọc Yên không chút do dự lập tức đọc đoạn khẩu quyết thứ hai.

Thời gian lúc này trôi đi khá lâu, khiến cho Sở Ngọc Yên có chút do dự.

Ta ở trong tông môn xem qua lúc trưởng lão hộ pháp cho Lý sư huynh chọn người tu hành Tử Khí Tây Khứ. Lúc ấy, người nọ chỉ dùng mấy canh giờ đã hoàn thành, vì sao Mạnh Hạo lại chậm chạp đến thế?

Sở Ngọc Yên do dự một hồi, thấm thoát mà hai canh giờ đã trôi qua, lúc này Mạnh Hạo mới mở mắt ra, trong mắt hắn tử khí càng nhiều. Chỉ khi nhìn thấy tử mang ngày càng nồng đậm, Sở Ngọc Yên mới nhẹ nhàng thở ra, không chần chờ
gì nữa.

Chắc là hắn tư chất tầm thường, cho nên tu hành mới chậm chạp đến vậy.

Nghĩ đến đây, Sở Ngọc Yên bắt đầu nói ra đoạn khẩu quyết thứ ba.

Mạnh Hạo như có suy nghĩ gì, trầm ngâm một lát, nhắm mắt lại rồi ngồi xuống, lần này thời gian trôi qua còn lâu hơn, ước chừng phải dùng tới chừng hai ngày mới hoàn thành được, tới khi mở mắt ra thì toàn bộ mắt hắn toàn là tử quang, khiến cho đồng tử hoàn toàn trở thành màu tím.

Thậm chí ở trên thân thể của hắn, cũng có từng trận tử quang nhấp nhô đang tràn ra.

Sở Ngọc Yên vốn còn có chút bất an, nhưng sau khi nhìn thấy trong mắt của Mạnh Hạo là một màu tím nồng đậm, trong cơ thể cũng cảm nhận được tu vi có chút sôi trào sinh động, trong lòng liền quyết định.

Chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, bước này mà hoàn thành, hắn chạy trời không khỏi nắng! Hai mắt của Sở Ngọc Yên chợt sáng lên.

Hiện tại chúng ta cần đồng tu, dùng lực lượng của cả hai ta sẽ khiến cho túi trữ vật trong một chớp mắt mở ra, trong chớp mắt ngươi phải dồn toàn bộ tinh thần mà chú ý, không thể lơi lỏng, bằng không, cái chớp mắt ấy mà biến mất, nếu còn chưa lấy được thì sẽ không có cơ hội thứ hai. Sở Ngọc Yên nói xong, nhịn xuống chán ghét trong lòng, đứng dậy tới trước người Mạnh Hạo, nâng hai tay lên.

Nhẫn nhịn một lát nữa, tất cả sẽ kết thúc thôi! Sở Ngọc Yên cười lạnh, thầm nghĩ.

Mạnh Hạo không chút biến sắc, đồng tử màu tím lạnh lùng nhìn Sở Ngọc Yên, lấy ra túi càn khôn, để sang một bên, sau đó nâng hai tay lên chạm vào bàn tay của Sở Ngọc Yên, trong chốc lát, tu vi của hai người đang bị áp chế, lập tức dao động, tựa như bùng nổ.

Sự sôi trào ngày càng mãnh liệt, dần dần trên cơ thể của hai người cùng phát ra khí trắng, mồ hôi dần dần theo khuôn mặt chảy xuống. Mạnh Hão càng cảm nhận rõ ràng được linh lực màu tím trong cơ thể tựa như nhận được sự triệu hồi nào đó, trong phút từ hai tay của mình, chuyền thằng qua chỗ Sở Ngọc Yên mà đi, tử quang trong mắt hắn cũng bắt đầu ảm đạm dần.

Tựa như cùng trong thời khắc đó, tu vi bị áp chế của hắn, xuất hiện một chút dao động, khiến cho linh lực này có thể tán ra một tia, Mạnh Hạo không chút do dự, nhanh chóng chuyền tia linh lực này vào túi càn khôn, khiến cho túi càn khôn chợt lóe quang mang, một vật bay ra.

Tử Khí Đông Lai Tây Khứ, kết! Sở Ngọc Yên không để ý đến vật bay ra từ túi càn khôn, hai mắt bỗng nhiên lộ ra tinh quang mãnh liệt.

Ngay khi nàng ta vừa nói xong, thì tu vi của Mạnh Hạo cũng nhanh chóng chuyền về cho Sở Ngọc Yên, khiến cho nàng ta kinh sợ. Nhưng... chỉ trong hai cái hô hấp, tu vi của Mạnh Hạo giống như đã bị hút đi toàn bộ, nhưng Sở Ngọc Yên lại không hấp thụ được chút nào.

Hắn là có tu vi Trúc Cơ, không có khả năng mà ta chỉ hút được một chút như vậy chuyện này... Sở Ngọc Yên biến sắc, vừa ngẩng đầu thì lập tức thấy ánh mắt của Mạnh Hạo, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười đầy vẻ châm chọc, giờ đây, trong mắt Mạnh Hạo không hề còn chút tử khí nào nữa.

Điều này, khiến cho nội tâm Sở Ngọc Yên dao động, sắc mặt nhất thời biến hóa, không dám tin, theo bản năng mà đứng dậy lùi về sau mấy bước.

Ngươi

Đa tạ Sở đạo hữu. Mạnh Hạo thản nhiên lên tiếng, tay phải giơ lên, cầm lấy thứ bay ra từ trong túi càn khôn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện