Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1921: Mục nát


trước sau

Ánh mắt thanh niên kia lộ ra sát khí, nâng tay lên, lập tức nước sông kia hợp thành cung, không ngờ mắt thường có thể thấy được rút dần, trong chớp mắt đã bị thanh niên cầm trong bàn tay, kéo ra mãnh liệt, chỉ về Mạnh Hạo ở xa xa.

Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn, thanh niên này nổi giận gầm lên, kéo dây cung, cả đại lục Tiên Thần run lên, hình như có luồng khí tức ngưng tụ, hóa thành một mũi tên, xuất hiện ở trước cung.

"Ầm" một tiếng, thanh niên buông lỏng dây cung, mũi tên kia vù vù bay đi như sấm đánh, bay thẳng đến Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được trong mũi tên này ẩn chứa lực lượng kinh khủng, nếu như là tu sĩ Siêu Thoát cầm cung này, có thể uy hiếp Mạnh Hạo nhưng lúc này, hắn nâng tay lên, mũi tên trong khoảnh khắc đến gần, đưa ra đầu ngón tay, điểm vào trên mũi tên.

Khi ngón tay của hắn chạm vào trên mũi tên, tiếng nổ vang ngập trời, thần sắc Mạnh Hạo như thường, còn mũi tên kia lại run lên tan vỡ từng mảnh.

Thanh niên phun ra máu tươi, thân thể bay nhanh lùi về sau.

Gần như khi hắn lùi về sau, pho tượng lão tổ đại lục Tiên Thần lúc này tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bao phủ bốn phía, cản trở tất cả tu sĩ không phải đại lục Tiên Thần bước vào.

Ngay cả đám lão quái lão thằn lằn cũng bị quầng sáng này trực tiếp cuốn ra, đám người lão nhan chưởng giáo còn hơn thế, còn tu sĩ đại lục Tiên Thần, khi quầng sáng này xuất hiện, toàn bộ lui trở về, cùng mọi người Thương Mang Phái, cách xa quầng sáng này, nhìn nhau.

Quầng sáng này có lẽ sẽ cản trở rất nhiều bước chân vào của người khác, nhưng lại không bao gồm Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nhìn pho tượng trong đại lục Tiên Thần này, hắn như có điều suy nghĩ, bước lên trước.

Bước này trực tiếp vượt qua hư vô, khi xuất hiện, Mạnh Hạo đã đứng ở ngoài hào quang tràn ra từ pho tượng đại lục Tiên Thần, trực tiếp xuyên thấu qua, thậm chí trong xuyên thấu này, quầng sáng lập tức tan vỡ ầm ầm, chia năm xẻ bảy, hoàn toàn vỡ nát.

Lão thằn lằn hét lớn, mắt thấy Mạnh Hạo đã qua, bản thân nơi này cũng lắc lư, trực tiếp xuất hiện trên chiến trường, tu vi khuếch tán, bẻ gãy nghiền nát.

Không để ý đến thảm thiết của chiến trường này, Mạnh Hạo ở trên đại lục Tiên Thần đi về phía trước, trước hắn chính là nơi của pho tượng kia, nhưng ngay khi Mạnh Hạo muốn đến gần pho tượng này, lại có một tia sáng từ xa gào thét đến.

Vẫn là người thanh niên kia, hắn ở phía xa, lúc này lo lắng cầm cung trong tay, không ngừng bắn ra mũi tên, Mạnh Hạo vung tay áo, những mũi tên đến tan vỡ toàn bộ, không chút nào cản trở hắn.

Thanh niên kia đã tuyệt vọng, mắt thấy Mạnh Hạo đã đến gần pho tượng, đột nhiên thở dài, từ trong đại lục Tiên Thần truyền ra tiếng than thở quanh quẩn, một thân ảnh từ trong dãy núi bay ra, đó là một lão già, mặt trường bào hiến tế, vô cùng già nua, đang bay ra, lão nhìn Mạnh Hạo từ xa, nâng tay lên, chỉ về bầu trời.

Dưới ngón tay này, bốn phía Mạnh Hạo lập tức xuất hiện sóng gợn vô thanh vô tức, giống như gợn sóng trên mặt hồ, cùng lúc đó, trước mặt lão già kia, lúc này xuất hiện một cái giếng.

Trong miệng giếng này, giống như sóng gợn, nhưng nhìn kỹ lại trong sóng gợn này, như có ảnh ngược, thân ảnh xuất hiện rõ ràng là Mạnh Hạo cùng với khu vực này.

Trong mắt lão già lóe lên lệ quang, tay bỗng nhiên hạ xuống, hướng về thân ảnh Mạnh Hạo trong miệng giếng, bắt một trận, khi tay lão xâm nhập vào trong miệng giếng, gợn sóng.

Còn Mạnh Hạo nơi này, sóng gợn chung quanh hắn lập tức hỗn loạn, mơ hồ dường như có một bàn tay xuất hiện, hư vô bốn phía hắn toàn bộ đều bị nghiền ép hoàn toàn!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe sáng, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được bất phàm của năm người Siêu Thoát của đại lục Tiên Thần năm đó, dù sao sau khi Mạnh Hạo tự thân Siêu Thoát cũng cho đủ hậu thủ với tộc nhân.

- Nhưng mà, hết thảy đây bị ý chí Thương Mang sử dụng, đối với người Siêu Thoát kia cũng
không phải là ý tốt. Mạnh Hạo nhìn lão già thi pháp ở xa xa, tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước rơi xuống, sóng gợn bốn phía đều tan vỡ, dường như không thể không thừa nhận bước chân của Mạnh Hạo, thậm chí bàn tay vô hình kia lúc này đều khó có thể ngưng tụ.

Còn lão già xa xa kia, thân thể run lên, dường như dùng toàn bộ khí lực, đều không thể tiếp tục thi pháp, mắt thấy miệng giếng trước mắt lão kia xuất hiện một khe nứt, dường như muốn tan vỡ, lão già nổi giận gầm lên, thân thể chớp mắt khô héo, dường như hút đi tất cả máu thịt, thoạt nhìn chỉ còn da bọc xương, thậm chí tu vi lúc này dường như đã cạn kiệt, khiến cho khí tức mục nát trên người lão không thể che giấu.

Khí tức này, ngoại nhân không cách nào phát hiện, thậm chí cửu nguyên đỉnh phong cũng không nhìn ra được, nhưng trong chớp mắt, Mạnh Hạo lập tức cảm thụ được cặp mắt hắn lóe lên, nhìn lão già kia, lão già này hét lớn, khí tức mục nát toàn thân càng dày đặc, cả người giống như rửa nát đã nhiều năm, tay hung hăng đánh một trảo vào trong giếng.

Dưới trảo này, hư vô bốn phía Mạnh Hạo lập tức nổ vang, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, hướng về Mạnh Hạo nơi này, hung hăng nghiền ép, lại vào lúc này, thậm chí có khí tức Siêu Thoát tản ra.

Mắt thấy bàn tay sắp hạ xuống, Mạnh Hạo hừ lạnh, khí tức Siêu Thoát trong cơ thể không bảo lưu lại chút nào, triệt để bùng phát.

"Ầm ầm ầm!"

Thân thể Siêu Thoát, tu vi Siêu Thoát!

Khi bùng phát, chỉ là khí thế lập tức nổ vang thiên địa, vỡ vụn hết thảy, bàn tay to kia chưa kịp dựa vào gần, lập tức phá thành mảnh nhỏ, ầm ầm vỡ nát, hư vô bốn phía cũng trong nháy mắt trực tiếp trở thành hắc động.

Còn miệng giếng kia lúc này không thể tiếp nhận, trực tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh vỡ, hướng ra bốn phía, thân thể lão già kia run lên, phun ra máu đen rửa nát, nhưng khí tức mục nát trên người lại càng thêm rõ ràng hơn, đang muốn lùi về sau, trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia rét lạnh, bước ra, khi xuất hiện đã ở trước mặt lão già, nâng tay lên, đặt ở thiên linh lão già này.

Pháp sưu hồn, lập tức thi triển.

Nhưng rất nhanh Mạnh Hạo lập tức nhíu mày, lão già này giống với chín mặt trời lúc trước, đều không có bất kỳ trí nhớ gì, hoặc là nói ký ức hỗn loạn, giống như bị người cưỡng ép rót vào, người ngoài căn bản không thể nhận ra đến tột cùng.

Mạnh Hạo trầm ngâm, cặp mắt nhoáng lên, bỗng nhiên áp chế tu vi của mình, cưỡng ép hạ thấp Siêu Thoát, khiến cho mình giữ vững ở cửu nguyên, lão già trước mắt này, trên người lại không có chút khí tức mục nát nào, thoạt nhìn vô cùng chân thật, từ khóe miệng tràn ra máu tươi, cũng không rửa nát, nhất là oán độc mình trong đôi mắt vô cùng mãnh liệt.

Bên tai của hắn truyền đến vô số gào thét của tu sĩ đại lục Tiên Thần.

Thậm chí xa xa, còn có người rống giận với hắn.

- Mạnh Hạo, ngươi lần này phải chết không phải nghi ngờ!

Trong tiếng nổ vang, hết thảy thế giới này, dường như hoàn chỉnh, thậm chí theo tu vi hạ thấp của Mạnh Hạo, tất cả tu sĩ trên vùng đại lục này vô cùng linh động.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện