Ngã Dục Phong Thiên

Chương 212: Lôi đình diệp


trước sau

Thanh âm rét lạnh truyền ra, thanh niên hắc y kia trực tiếp đứng lên, cất bước tới bên cạnh Mạnh Hạo, lạnh mắt nhìn Mạnh Hạo. Đồng thời, cũng ngồi đối diện với hắn.

Mạnh Hạo bình tĩnh nhìn thanh niên trước mắt, không nói gì, chỉ cầm chén uống xong một ngụm rượu.

- Trên người ngươi có Lôi Đình Diệp!

Thanh niên áo đen chậm rãi nói, y nâng tay lên, trong bàn tay xuất hiện một miếng sắt, trên đó tản ra quang mang màu mực, chớp lóe liên tục.

- Vật này là một loại sắt khác thường, từng là một thiết sinh ra do sấm đánh vào cây, đối với loại dược liệu như Lôi Đình Diệp rất mẫn cảm. Lôi Đình Diệp của ngươi, có đổi hay không?

Thanh niên áo đen thản nhiên mở miệng, lộ vẻ ngạo nghễ, tay phải đặt miếng sắt lên trên bàn, nhìn động tác như bình thường, nhưng có một luồng điện quang từ trong lòng bàn tay khuếch tán mà ra.

Thanh niên này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, theo điện quang phóng ra, bao phủ bốn phía, cũng bao trùm cả người Mạnh Hạo vào trong.

Trên người thanh niên này, sát khí chậm rãi trở nên nồng nặc, tựa hồ, nếu Mạnh Hạo dám nói một chữ không thì y sẽ mạnh mẽ ra tay. Nhất là đôi mắt kia càng lộ ra quang mang băng lãnh.

- Cút!

Mạnh Hạo cầm chén rượu, nhấp một ngụm, thản nhiên nói.

Chỉ một chữ, nhưng liền làm cho thanh niên áo đen nhíu mày.

- Nhiều năm không ra ngoài, chẳng lẽ người bên ngoài đều trở nên tự đại như thế sao!

Thanh niên lộ ra tia cười lạnh, tay phải hơi nâng lên, Mạnh Hạo tùy ý ngẩng đầu, liếc nhìn thanh niên kia một cái.

Cái nhìn này làm cho thanh niên kia toàn thân chấn động, tay phải vừa nâng lên đột ngột ngừng lại, không dám tiếp tục nâng lên. Trái tim y như đột ngột tăng tốc đập mạnh, ánh mắt của Mạnh Hạo nhìn y như hai thanh lợi kiếm, xuyên thấu mà tới, đâm thẳng vào trong lòng y, làm cho đầu y trực tiếp chấn động, linh thức trở nên bất ổn, cũng có luồng hàn khí từ trong lòng y sinh ra, làm cho y lấm tấm mồ hôi.

Trong mắt y không còn sát khí mà bị kinh hãi thay thế, uy áp từ trên người Mạnh Hạo làm cho thân hình y cứng ngắc.

Hết thảy đều là trực giác của y khi bị Mạnh Hạo nhìn vào, y không phải là tu sĩ Thanh Vân quốc, mà là đến từ Mặc Thổ, một nơi hung tu tụ tập, là nơi mà tàn sát sinh tử thường như cơm bữa. Làm cho y có được trực giác sinh tử này, y có cảm giác mãnh liệt, giống như mình đối mặt không phải là một Trúc Cơ sơ kỳ, mà là một hung linh có thể cắn nuốt chính mình.

Loại hàn khí nảy sinh trong cơ thể này làm cho trán y tràn đầy mồ hôi lạnh, trái tim đập mạnh, thậm chí tu vi như có cảm giác bị áp chế, làm cho thanh niên áo đen liên tục biến hóa sắc mặt, một cái cử động cũng không dám.

Từ đầu tới cuối, thần sắc Mạnh Hạo rất bình tĩnh, chẳng sợ sát khí của người trước mắt, chẳng sợ đối phương là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng nếu Mạnh Hạo muốn giết người này thì cũng không cần bao nhiêu thời gian. Lúc này, Mạnh Hạo hạ chén rượu xuống, không nhìn tên thanh niên áo đen mà vung tay, đứng dậy đi ra ngoài lầu.

Cho đến khi Mạnh Hạo rời đi, tên thanh niên áo đen mới hồi thần, quay người nhìn bóng lưng Mạnh Hạo, trong lòng còn sợ hãi, trong lúc vừa rồi, y giống như bị áp chế toàn thân, đây không phải là đấu pháp, mà là linh thức trực tiếp đối kháng.

- Người này rốt cuộc có tu vi gì, thoạt nhìn thì như Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng linh thức thì vượt xa ta rất nhiều… Hơn nữa, trên người hắn, tuy nói không cảm nhận được sát khí gì, nhưng ánh mắt lại làm cho ta run rẩy.

Thanh niên áo đen liên tục biến hóa sắc mặt, thấy bóng dáng Mạnh Hạo sắp biến mất, y đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo.

- Đạo hữu, xin dừng bước. Tại hạ Lã Đào, kính xin đạo hữu nghe ta một lời!

Lã Đào nhanh chóng đuổi theo, khi tới gần Mạnh Hạo thì liền vội mở miệng. Trong lời nói rất khách khí, hoàn toàn khác với lúc trước.

- Lôi Đình Diệp kia, tại hạ nguyện ra giá đủ hài lòng, mong đạo hữu bỏ qua thứ yêu thích, tại hạ vô cùng cảm kích. Hoặc nếu đạo hữu cần gì, nếu tại hạ có thì chúng ta có thể thương lượng!

Lã Đào tới gần Mạnh Hạo, gấp gáp nói. Dù Mạnh Hạo tạo thành uy áp không nhỏ đối với y, nhưng có lẽ là Lôi Đình Diệp có tác dụng trọng yếu nên Lã Đào không thể không làm vậy.

Mạnh Hạo nhíu mày, không để ý Lã Đào mà tiếp tục đi về phía trước.

- Kính mong đạo hữu nghe Lã mỗ một lời, vô luận là linh thạch, pháp bảo, đan dược, chúng ta đều có thể thương lượng, nếu gặp thứ tại hạ không có, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp đổi lấy để giao dịch cùng đạo hữu!

Lã Đào bám riết không tha, mắt thấy Mạnh Hạo không quay đầu, mà đi về phía hẻo lánh, nội tâm y có chút sốt ruột. Trong lòng biết đã làm đối phương phản cảm, nếu mình còn tiếp tục, nói không chừng còn làm cho đối phương ra tay.

- Đạo hữu… đạo hữu đến đây, là vì La Địa Đan của Thanh La Tông sao? Viên đan dược này, muốn lấy thì dễ, nhưng muốn an toàn rời đi thì rất khó.

- Nếu đạo hữu chịu thương lượng, chịu bỏ những thứ yêu thích, tại hạ có thể dẫn tiến đệ tử Thanh La Tông, người ngoài tra xét không ra chuyện gì, nhưng có thể làm cho đạo hữu nâng cao khả năng mang La Địa Đan rời đi!

Lã Đào quyết đoán mở miệng, y vừa nói ra những lời này, bước chân của Mạnh Hạo lại không chút dừng lại, mà đã đi vào trong ngõ hẻm hẻo lánh.

- Đạo hữu, ta thật sự phi thường khát vọng được Lôi Đình Diệp này, vật ấy có trọng dụng đối với ta! Đạo hữu vô luận thế nào cũng không đổi sao!?

Lã Đào cười gượng, dừng bước chân nói.

Mạnh Hạo dừng lại, quay người nhìn thanh niên áo đen, vẻ mặt nhìn không ra vui buồn.

- Đưa mộc thiết chi bảo ta coi một chút!

Mạnh Hạo thản nhiên nói, trong mắt lại hiện ra tinh mang.

Lã Đào vừa thấy Mạnh Hạo xoay người thì tinh thần nhất thời rung lên, nghe vậy y không chút do dự lấy mộc thiết chi bảo ra, đưa tới trước. Miếng sắt kia lập tức bay tới, dừng trước người Mạnh Hạo, Mạnh Hạo thu vào trong tay, dùng linh thức đảo qua, cảm nhận lấy Lôi Đình Diệp trong túi trữ vật. Giờ
khắc này, Lôi Đình Diệp trong đó tự hành phát ra lôi quang, như bị miếng sát này hấp dẫn, miếng sắt cũng theo đó mà lóe ra hào quang.

- Kẻ này nói không sai, nhưng việc này cũng quá trùng hợp a!

Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, biết được đối phương thật sự dùng thứ này mà nhận ra Lôi Đình Diệp của mình.

- Lôi Đình Diệp là ta ngẫu nhiên lấy được một mảnh, nếu ngươi muốn đổi, cần phải nói rõ vật này có tác dụng gì?!

Mạnh Hạo vung tay, ném mộc thiết chi bảo kia lại cho Lã Đào.

Lôi Đình Diệp này là Mạnh Hạo lấy được từ nơi của Kháo Sơn Lão Tổ, không chỉ có một lá mà nhổ cả gốc rễ. Hơn nữa, đây là thứ mà năm đó Kháo Sơn Lão Tổ tự mình hạ cấm chế, chỉ là Mạnh Hạo không biết tác dụng cụ thể, nhưng có thể dùng lôi kỳ để bảo vệ canh giữ Lôi Đình Diệp, đủ thấy thứ này trân quý thế nào rồi.

- Này…

Lã Đào hơi chần chừ, thấy Mạnh Hạo hình như không còn kiên nhẫn, y cắn răng nói.

- Pháp bảo bổn mạng của tại hạ được luyện chế từ một khối nham thạch tên là Lôi Tu Sơn, núi này cần thứ có thuộc tính lôi làm bạn sinh, như vậy mới phát huy được uy lực chân chính. Nhưng không có thứ gì có thể sánh bằng Lôi Đình Diệp.

- Vì vậy, khi mới biết được có lá này thì mới nóng vội mà đắc tội với các hạ!

Lã Đào như là chứng minh lời của mình, y nâng tay lên ngực, miệng phun ra một đạo lôi quang. Trước mặt y liền xuất hiện một khối nham thạch lớn bằng nắm tay, nham thạch màu đen, trên đó có điện quang lượn lờ, có thể nhìn thấy trên khối đá này có một cây thực vật nhỏ.

- Thanh La Đan mà ngươi nói lúc trước là thế nào?

Mạnh Hạo bình tĩnh mở miệng.

- Tại hạ có thể tìm được đệ tử Thanh La Tông, bọn họ không dễ dàng tiếp xúc với người lạ, muốn theo bọn họ vào đó thì cần bỏ ra cái giá lớn, lấy được giấy triệu tập tán tu của Thanh La Tông.

Nếu đạo hữu chịu đổi Lôi Đình Diệp cho ta, tại hạ cam đoan mang đạo hữu tham gia một bí hội tối nay. Lúc đó có bảy tám vị đạo hữu tham gia, có tiền bối đắc đạo đức cao vọng trọng làm mối, chẳng những có thể trao đổi vật phẩm, còn có thể trao đổi tin tức cần thiết.

Trong mấy người kia còn có đệ tử nội môn của Thanh La Tông.

Đạo hữu chớ nên không tin, Thanh Vân quốc rồng rắn lẫn lộn, không ít tu sĩ tông môn gia tộc cũng đã tới rồi, mà trong Thanh La Tông cũng phân nhiều phe phái, tất nhiên có mâu thuẫn. Cho nên, mấy tin tức đưa ra ngoài cũng là bình thường, dù có lừa gạt nhưng không phải toàn bộ đều là giả, cho nên, trong đó vẫn phải có tin tức chân thật.

- Cụ thể phán đoán thì còn phải xem người nắm giữ manh mối…

Lã Đạo liền vội vàng mở miệng.

- Việc này ta phải cân nhắc một chút, nếu có quyết định thì ta sẽ báo cho ngươi biết!

Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì, trong lúc mở miệng, hắn ném ra một miếng ngọc giản cho Lã Đào. Trong lúc Lã Đào còn muốn nói gì thì Mạnh Hạo đã nhoáng lên, rời khỏi ngõ nhỏ, chỉ chốc lát liền biến mất. Lã Đào âm thầm theo một đoạn đường rồi chỉ có thể buông tha, ánh mắt lộ ra chút lệ mang.

- Tinh Túc tế tự của Mặc Thổ Tông thu phí cực cao, nhưng trong lời nói cũng đúng tám phần, quả nhiên ở nơi này, cảm ứng được Lôi Đình Diệp… Nếu đã phát hiện ở đây, nói gì cũng phải nghĩ biện pháp đạt được, người này bị ta âm thầm trồng cảm Khí Tức Cổ, hắn trốn không thoát!

- Có Lôi Đình Diệp, ta có thể luyện chế ra kỳ trùng vô mộc rồi!

Lã Đào lấy ngọc giản trong tay, hai mắt lóe sáng. Cách dùng Lôi Đình Diệp căn bản không giống như lời của y lúc trước, mà còn có cách dùng khác, y trầm ngâm một chút rồi xoay người đi về phía xa.

Y không phát hiện được, phía sau y có một thân ảnh trong suốt, trong lòng bàn tay cầm một con phi trùng nhỏ bằng móng tay đang bị nắm giữ, không cách nào bay ra. Hắn đứng đó không xa, lạnh lùng nhìn Lã Đào, hơn nữa, khi Lã Đào rời đi thì hắn cũng âm thầm đi theo.

Thân ảnh này chính là Mạnh Hạo vừa đi liền quay lại. Hắn triển khai Ẩn Thân phù văn, âm thầm theo Lã Đào, tại dưới trời sao lốm đốm, hắn thấy La Đào thỉnh thoảng cầm ra ngọc giản mà hắn đã đưa cho y. Cho đến cuối cùng, y mang theo sắc mặt âm trầm tiến vào trong một tòa nhà khá tầm thường trong thành trì, y gõ ba cái lên cửa, cái cửa liền tự động mở ra, quanh cửa như có gợn sóng lượn lờ. Y cất bước vào trong.

Từ đó, chờ qua khoảng một nén nhang thời gian, Mạnh Hạo nhìn thấy bốn năm tu sĩ, nhìn bề ngoài thì không phân biệt nam nữ, đều là Trúc Cơ, thậm chí có một người là Trúc Cơ hậu kỳ, tất cả đều che mặt vội vàng đến.

Hai mắt Mạnh Hạo lập lòe, bóp chặt sâu nhỏ trong lòng bàn tay, kéo Ẩn Thân phù xuống, vung tay áo lên liền thay đổi một bộ áo dài, mang theo mũ trùm đầu bước vào tòa nhà kia.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện