- Phương Mộc này rốt cuộc có thiên tư thảo mộc ở mức nào mà lại yêu nghiệt như thế, đã vượt qua cả cảnh giới thứ hai, nay bắt đầu tiếp cận lĩnh vực vô biên của ngàn vạn bạn sinh… Nếu trình độ luyện đan của kẻ này giống với thiên tư thảo mộc của hắn, như vậy hắn… nhất định sẽ khiến thiên hạ chấn động.
- Ta thấy chưa hẳn! Kẻ này thiên tư thảo mộc yêu nghiệt thật đấy, nhưng tư chất luyện đan không hề như vậy. Nhưng chỉ cần hắn có tư chất luyện đan nhất định thì cuộc đời này dù không đạt được tới Tử Lô, một cái Chủ Lô đỉnh cao cũng nhất định đạt được!
Tám người Vương Phàm Minh nhìn nhau, truyền âm cho nhau.
- Tất cả phải xem kẻ này luyện đan rồi có thể phát huy được mấy thành dược hiệu. Đan sư tầm thường chỉ có thể phát huy được tầm ba thành, chỉ có Chủ Lô mới có thể luyện dược thảo ra thành đan dược có dược hiệu trên năm thành, nhưng lại khó vượt qua bảy thành. Chỉ có Tử Lô là có thể luyện chế ra dược hiệu bảy thành. Toàn bộ Nam Vực này, ngoài Đan Quỷ đại sư, chỉ có hai vị đại sư còn lại mới có thể luyện chế được đan dược chín thành! Mà Đan Quỷ đại sư lại là người duy nhất luyện được đan dược có dược hiệu mười thành, mà dược lực không thất thoát chút nào!
Trong lúc tám người bàn tán, đám dược đồng đã hoàn toàn khiếp sợ, đầu óc chấn động, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo. Kể cả mười người cuối cùng rời đi kia cũng đều nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt kính nể và tôn trọng. Nhưng vẫn có một số người thì lại ghen tị nhìn hắn.
Thời gian không ngừng trôi đi, Mạnh Hạo vẫn không hề ngừng lại, những thảo dược hiện ra trước mặt kia khiến sắc mặt hắn dần hiện lên vẻ hưng phấn, thông tin trong đầu ngày càng nhiều, yêu đan truyền thừa cũng quay nhanh hơn.
Cùng lúc đó ở trong một ngọn cô sơn sâu trong Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông, có một lão già vận đạo bào màu trắng, cả người như tỏa ra đan hương đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá. Phía trước ông ta là một lò luyện đan, mà mắt của ông thì đang chăm chú nhìn vào trong lò đan này.
Ông ta trông khá xấu xí, duy chỉ có đôi mắt trong suốt kia như một hồ nước sâu, nhìn mà không thấu. Bộ đạo bào trắng kia trông có vẻ tầm thường, nhưng vị trí ở cổ tay áo lại thêu một chiếc lò luyện đan.
Ông ta trông tang thương, không rõ là đã sống qua bao nhiêu năm tháng, lúc này đang mỉm cười nhìn lò luyện đan. Tu vi của ông không hiện, nhưng lại khiến mây mù trên ngọn núi này tiêu tan, khiến gió ở bốn phương tám hướng phải yên lặng, làm cho mọi biến động trên thế giới này trở thành vĩnh hằng.
Ở bên cạnh ông ta còn có một nữ tử. Nàng này vận váy dài màu tím, dung nhan tuyệt mỹ, nhưng ấn đường đầy vẻ uất ức, đúng là Sở Ngọc Yên.
Mà lão già này… là vị đại sư đan đạo đức cao vọng trọng của Tử Vận Tông, danh chấn Nam Vực đã ngàn năm nay, thậm chí hai tên đệ tử ký danh phản bội sư môn của ông ta cũng đã trở thành đại sư… Ông ta là Đan Quỷ!
Quỷ có thiên vạn biến như luyện đan, cho nên ngày lão phu đắc đạo, tự hiệu Đan Quỷ!
Đó là lời của Đan Quỷ đại sư truyền khắp Nam Vực một ngàn năm trước.
- Tam Phàm Đan của con luyện thế nào rồi?
Ông ta rời mắt khỏi lò luyện đan, nhìn về phía Sở Ngọc Yên.
- Thưa sư phụ, vẫn thất bại, Tam Phàm Đan này quá khó để luyện.
Sở Ngọc Yên nhíu mày nhìn lò luyện đan đang lơ lửng kia.
Ông ta lắc đầu cười, đưa mắt nhìn pho tượng của Tử Đông Chân Nhân đứng sừng sững giữa trời đất chốn xa, sắc mặt đầy vẻ cảm khái. Hồi lâu sau, ông mới chuyển tầm mắt trở về lò luyện đan, chậm rãi nói:
- Con tâm không yên, cũng thiếu nghị lực cho nên mới không thể nhận ra dụng ý khi vi sư cho con luyện Tam Phàm Đan. Về điểm này, con còn phải học kẻ này!
Nói xong, ông ta giơ tay lên chỉ vào lò luyện đan. Ngay sau đó lò đan này lập tức mơ hồ đi, mà bên trong lại huyễn hóa ra bóng dáng Mạnh Hạo ở trên quảng trường!
Khi nhìn thấy Mạnh Hạo, Sở Ngọc Yên cau mày lại. Nàng
nhớ rõ người này, cũng nhớ rõ lần đầu tiên khi gặp kẻ này, chẳng hiểu sao từ đáy lòng nàng lại dâng lên loại cảm giác phiền chán, khiến nàng lúc ấy suýt nữa thì nhịn không được mà ra tay dạy cho hắn một bài học.
Sau đó nàng cũng không tài nào hiểu nổi, hôm nay nhìn hắn, cảm giác phiền chán ấy lại kéo tới.
- Con đường đan đạo này, tư chất chỉ là trợ lực, mà thứ quan trọng nhất chính là nghị lực.
Lão già thản nhiên nói, rồi phất tay phải, hình ảnh biến mất, lò luyện đan vẫn là lò luyện đan.
- Con hãy về đi, khi nào luyện ra Tam Phàm Đan thì vi sư mới cho phép rời khỏi tông môn.
Lão ta nói xong thì nhắm mắt lại.
Sở Ngọc Yên mím môi như rất bất mãn, nhưng lại chẳng làm gì được, nàng giậm chân một cái rồi xoay người rời đi. Lúc đi, không biết sao đầu óc lại hiện lên tên Phương Mộc do Mạnh Hạo biến thành kia, lại càng cảm thấy bực dọc.
- Ta sẽ đến xem người này vì sao lại khiến ta tinh thần không yên như vậy!
Sở Ngọc Yên cắn răng, hóa thành cầu vồng bay đi.
Trong quảng trường thăng chức đan sư, mấy vạn ánh mắt ngưng tụ trên người Mạnh Hạo, mà thời gian vẫn chầm chậm trôi đi. Sở Ngọc Yên cũng đã tới nơi đây, nàng nhìn Mạnh Hạo, đôi lông mày vẫn luôn cau lại, cẩn thận nhìn thật kỹ mà rõ ràng là người xa lạ, nhưng cố tình là trong vẻ xa lạ ấy nàng lại cảm thấy vài phần quen thuộc.
Rồi một ngày, hai ngày… cho đến ba ngày trôi qua.
Sở Ngọc Yên càng lúc càng ngưng trọng, đến cuối cùng thì đã hoàn toàn chấn động. Nàng giống đám người Vương Phàm Minh, biết được ba cảnh giới của thảo mộc, nay thấy Mạnh Hạo ngồi đó đáp đề không ngừng, nàng há không thể nhìn ra cảnh giới nào.
Cho tới ba ngày sau, quầng sáng trước mặt Mạnh Hạo bỗng méo mó, không huyễn hóa ra thảo dược nào nữa, hắn thế mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Xung quanh lập tức trở nên cực kỳ yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc quầng sáng trước mặt Mạnh Hạo. Vương Phàm Minh hít vào một hơi thật sâu, đứng bật dậy, mà bảy lão già bên cạnh ông ta cũng đều đứng lên, sắc mặt đầy vẻ khó tin.
- Đáp hết tất cả rồi…
- Tất cả dược thảo này đều là Đan Quỷ đại sư tự mình khắc họa, nghìn năm qua chưa có ai đáp được hết. Hắn… hắn rốt cuộc có tư chất yêu nghiệt nào…
Nghe những lời đó của đám người Vương Phàm Minh, đám dược đồng xung quanh bị đè nén mấy ngày đều ồ lên, trong lúc này đều hoàn toàn bộc phát.
- Hết đề rồi… Sao có thể như vậy được!! Kẻ này lại đáp được hết tất cả!
- Tự cổ chí kim, xưa nay chưa từng có…
- Phương Mộc này chẳng lẽ lại sẽ trở thành mặt trời ban trưa của Đan Đông nhất mạch ta…
Tiếng ồn ào bàn tán vang lên khắp nơi, đôi mắt Mạnh Hạo khô mỏi, hắn nhắm mắt lại, toàn thân mệt lử. Hắn quên mất mình đã ngồi ở đây bao lâu, cho đến khi hình ảnh biến mất, hắn dường như mất hết sức lực. Nhưng những thông tin về thảo dược trong đầu lại càng sinh động hơn, dường như đụng phải một tầng màng vô hình, đang muốn phá tan.
Nhưng lại không cách nào làm được. Liên tục lao lên, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi bình phục. Mạnh Hạo cảm nhận được tầng màng vô hình này, nhưng hắn không biết rằng một khi phá tan được tầng đó, trình độ về thảo dược của hắn sẽ đạt tới một độ cao kinh người.
Đó là… Ngửi đan biết phương!