Ngã Dục Phong Thiên

Chương 353: Sóng gió lại nổi (2)


trước sau

Cho dù người này là ai, thì Sở Ngọc Yên thân là một đan sư, hiểu được rõ ràng loại tạo nghệ đan đạo có thể luyện ra thập tuyệt đan, đáng được tất cả đan sư tôn kính, mà khiến nàng ta sùng kính nhất, thậm chí kỳ vọng có thể luận đan với vị Đan Đỉnh đại sư thần bí này, chính là đan ngộ!

Điều này đối với đan sư mà nói, là một cảnh giới thần bí, trong cảnh giới này, không tồn tại đan phương, chỉ nhờ vào lý giải với đan đạo, lại có thể hạ bút thành văn tạo ra đan dược, đây mới là nguyên nhân khiến Sở Ngọc Yên sùng bái vị Đan Đỉnh đại sư này.

Loại sùng bái này, theo danh tiếng càng lớn của Đan Đỉnh đại sư, lại càng lớn lên trong lòng Sở Ngọc Yên, thậm chí vì thế, càng nhiều lần khẩn cầu sư tôn, lúc này mới có thể quan sát viên Nhập Ma Đan kia, lần quan sát này, tâm thần Sở Ngọc Yên đều chìm đắm vào trong đó.

Nàng ta cảm nhận được ý phong ma, cảm nhận được sự điên cuồng vượt qua thiêu đốt linh hồn, càng cảm nhận được trong đan dược, sự sắc bén đến cực điểm, ngạo nghễ giữa đất trời.

Dần dần, ở đáy lòng nàng ta, xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, bóng dáng này có khuôn mặt tang thương, có đôi mắt trí tuệ, có thân thể cao gầy, khí chất cao lớn, tất cả, đều phù hợp với hình tượng vì đan dược mà xuất hiện của Sở Ngọc Yên.

Nhưng cho dù nàng ta tìm kiếm thế nào, cũng không thể tìm ra đan sư giống như trong suy nghĩ, nhưng điều này, không chỉ không khiến nàng bớt sùng bái, mà ngược lại còn càng thêm hướng tới.

Thậm chí có một lần Mạnh Hạo vô ý gặp Sở Ngọc Yên trong tông môn, đang muốn né tránh, lại phát hiện đối phương không hề nhìn mình, mà đang cùng một nữ đan sư khác thảo luận về tên của Đan Đỉnh, đi xẹt qua bên cạnh Mạnh Hạo.

Ánh mắt đó, đầy chấp nhất, lại có ánh sáng kỳ dị, dường như mỗi lần nói đến cái tên Đan Đỉnh đại sư, đôi mắt Sở Ngọc Yên đều sáng rực lên.

Mạnh Hạo hơi sửng sốt, vẻ mặt có vẻ cổ quái, cảm thấy nếu có một ngày, Sở Ngọc Yên này biết được Phương Mộc là Đan Đỉnh đại sư, không biết sẽ có biểu hiện gì, mà sau khi biết Phương Mộc chính là Mạnh Hạo, vẻ mặt sẽ biến hóa đến thế nào...

Đến hơn nửa tháng sau, vào một ngày, Mạnh Hạo vừa luyện chế đan dược xong, đột nhiên vẻ mặt thay đổi, hắn nghe được bên ngoài động phủ, truyền đến tiếng cãi nhau.

Trong Đan Đông nhất mạch, luôn rất yên tĩnh, tiếng ồn ào thế này cực kỳ hiếm, Mạnh Hạo lấy làm lạ đứng dậy, đi ra khỏi động phủ, vừa nhìn một cái, đã phát hiện tất cả dược đồng trong sơn cốc, lúc này đều chạy về một hướng.

- Sơn Cửu đại sư của Kim Hàn Tông đến rồi, đó là một trong ba vị đại sư đan đạo danh chấn Nam Vực như Đan Quỷ lão tổ vậy!

- Lần này lẽ nào là tới khiêu chiến!

- Vị Sơn Cửu đại sư này năm đó cũng giống chúng ta, đều là dược đồng, từng bước đi lên, nhưng cuối cùng lại rời khỏi tông môn, may mà Đan Quỷ lão tổ niệm tình, mới không thu hồi đan đạo, nếu không, há có thể có ngày hôm nay!

- Không biết Sơn Cửu này đến Tử Vận Tông ta có chuyện gì...

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, đứng ở ngoài động phủ, hắn có thể thấy được không ít dược đồng trong sơn cốc, còn có cả đan sư cũng lần lượt xuất hiện, đều chạy về một phía.

Tử Vận Tông, Tử Khí nhất mạch, Đan Đông nhất mạch, hôm nay đều chấn động, tất cả chì vì Sơn Cửu năm đó phản bội sư môn, trở thành đại trưởng lão đan đạo của Kim Hàn Tông, sau bốn trăm năm rời khỏi Tử Vận Tông, lần đầu tiên... bước vào Tử Vận Tông!

Đi cùng y tới, còn có một trong hai đại hộ pháp hiện giờ của Kim Hàn Tông Đường Thế Thương, ngoài ra còn ba vị trưởng lão Nguyên Anh của Kim Hàn Tông, ba người này ai nấy đều tu hành hơn bảy trăm năm, hiện giờ tuy nói chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng lại am hiểu trận pháp, ba người đã
ra, vạn trận đều có thể phá.

Ngoài ra, còn có rất nhiều đệ tử nội môn của Kim Hàn Tông, trong đó có tên mập, vẻ mặt đắc ý, đứng đầu chúng đệ tử, dựa sát vào Đường Thế Thương.

Kim Hàn Tông tới, đặc biệt là Sơn Cửu đại sư đến cửa, khiến Tử Vận Tông, hộ pháp của Tử Khí nhất mạch Ngô Đinh Thu, còn có mấy vị tu sĩ Nguyên Anh khác, bày ra nghi thức khá cao ở trung tâm quảng trường Cô Sơn của Đan Đông nhất mạch và Tử Khí nhất mạch.

Cùng xuất hiện, còn có hai vị Tử Lô đan sư của Đan Đông nhất mạch, An Tại Hải là một trong số đó, người còn lại, thì cho dù là tuổi tác hay thân phận, đều cao hơn cả An Tại Hải, là Lâm Hải Long bán đại sư, tư cách Tử Lô lâu nhất, tạo nghệ đan đạo đỉnh phong của Đan Đông nhất mạch.

Ngoài ra, dưới Cô Sơn, đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch, dược đồng của Đan Đông nhất mạch, lần lượt chạy tới, ai nấy im lặng ngóng lên, nhìn quảng trường trên đỉnh núi, đều thầm đoán mục đích chuyến này của Sơn Cửu đại sư.

Có một số đệ tử nội môn và đan sư, thì đơn giản là trực tiếp lên núi, nhưng người có thể có tư cách này không nhiều, lúc này cả Cô Sơn đều bị phong tỏa, không ít người tới hơi trễ, đều bị ngăn lại.

Mạnh Hạo cũng theo đoàn người tới đây, lúc này đứng ở nơi cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn lại. Về Sơn Cửu đại sư, đồn đại về hắn cũng không ít, Mạnh Hạo ở Tử Vận Tông nhiều năm, cũng nghe được không ít.

Trong lúc đang nhìn, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, nhìn thấy trên trời lúc này có mười mấy cái cầu vồng chạy tới, hướng thẳng tới quảng trường trên đỉnh núi, những bóng người trong cầu vồng, đều là tu sĩ của Đan Đông nhất mạch, trong đó toàn bộ đều là Chủ Lô đan sư.

Thậm chí Mạnh Hạo liếc mắt đã thấy được Sở Ngọc Yên.

Mạnh Hạo hơi suy nghĩ, thân thể liền đi về phía trước, lúc sắp tới Cô Sơn, vừa vặn thấy Lệ Đào, hai người nhìn nhau, cùng đi tới, đến thẳng đỉnh núi.

Trên đường có người cản lại, nhưng sau khi Lệ Đào ném ngọc giản thân phận ra, người ngăn cản lập tức cung kính, tên của Lệ Đào, theo Trúc Cơ Thiên xuất hiện trong Đan Phách, đã quật khởi, nếu không phải bị Đan Đỉnh ép xuống một chút, sợ rằng hiện tại còn bị chú ý hơn nữa.

- Sơn Cửu đại sư năm đó phản bội sư môn, nghe nói bốn trăm năm chưa từng bước vào Tử Vận Tông, lần này tới đây không biết là có chuyện gì... Phương huynh, huynh nói xem có phải có quan hệ với Đan Đỉnh đại sư không.

Lệ Đào nhìn Mạnh Hạo đầy ẩn ý, nói nhỏ.

Mạnh Hạo mỉm cười, lắc đầu không nói, hai người nhanh chóng lên đến đỉnh núi, đứng ở bên mép quảng trường, Mạnh Hạo vừa nhìn đã thấy tên mập, cũng thấy cả Sở Ngọc Yên.

Lúc này trên đỉnh núi, mười mấy Chủ Lô kể cả Sở Ngọc Yên đang cung kính đứng sau lưng hai Tử Lô đan sư của Đan Đông nhất mạch, nhìn về phía tu sĩ Kim Hàn Tông.

Vừa nhìn, Sở Ngọc Yên đã thấy tên mập đang ngáp ngáp, vẻ mặt ngái ngủ, gần như trong nháy mắt nhìn thấy, ánh mắt Sở Ngọc Yên lạnh đi, năm đó chuyện xấu giữa nàng ta và Mạnh Hạo, chính là do tên mập Lý Phú Quý này truyền ra.

Tu sĩ Kim Hàn Tông tới đây, số lượng không ít, mà có tư cách ngồi ở nơi này, không đến mười người, còn mấy tên đệ tử nội môn như tên mập, đều đứng ở phía sau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện