Mấy ngày ngắn ngủi, Người không mặt áo xanh đã hoàn toàn quật khởi tại Tây Bộ Nam Vực!
Đã có người đặt người này ngang với những người đột phá tu vi như Chu Kiệt, Lý Thi Kỳ, Lý Đạo Nhất.
Rất nhiều người đều cho rằng, Người áo xanh thần bí này sẽ còn tiếp tục khiêu chiến Đạo tử của các tông môn, cho đến khi khiêu chiến nhóm người Lý Thi Kỳ. Nhưng làm người ta cảm thấy kỳ dị lạ, người này lại im lặng biệt tích liên tục mấy ngày liền.
Lúc này, kẻ áo xanh thần bí có thanh danh hiển hách kia lại khoan chân ngồi bên ngoài miệng giếng, nhìn bóng người xuất hiện trong quầng sáng, lâm vào suy tư.
Mạnh Hạo cảm nhận được “khí” trong bóng dáng trong quầng sáng kia, vì vậy mới có ba trận chiến đêm trước. Tiếc là những người này có chiến lực không cao, làm cho Mạnh Hạo không có được thu hoạch gì. Nếu hiểu được khí trong thể nội của bóng dáng kia, vậy thì tòa đạo đài thứ chín của hắn sẽ được mở ra.
Khí này là cái gì, Mạnh Hạo cũng không biết, nhưng hắn cảm nhận được, tại trong chớp mắt quầng sáng cuối cùng biến mất thì trong cơ thể của hắn dường như cũng có một luồng khí như vậy.
Luồng khí này, Mạnh Hạo dựa vào quan sát bóng dáng trong quầng sáng kia mà đưa tới kết luận, vận chuyển trong cơ thể một lần. Cho đến hoàng hôn hắn mới đứng dậy rời đi.
Liên tục hai ngày, Mạnh Hạo không tìm được đối thủ thích hợp, Lý Đạo Nhất cũng tốt, Chu Kiệt cũng thế, hoặc là cả Lý Thi Kỳ, cả ba đều giống như biến mất khỏi Nam Vực, Mạnh Hạo không thể tìm được.
Hắn chỉ có thể trở lại bên cạnh miệng giếng, nhìn quầng sáng xuất hiện lại lần nữa, sau hồi lâu hắn nhắm mắt, trong đầu hiện lên một đám thiên kiêu, Đạo tử ở Tây Bộ này thua trong tay hắn.
Dần dần, trong đầu Mạnh Hạo, bóng người của đám thiên kiêu, Đạo tử này trở nên rõ ràng hơn, đồng thời, Mạnh Hạo cảm nhận được, trên người bọn họ cũng có một luồng khí, có đậm, có nhạt, nhưng đều thật sự có.
Cho đến sáng ngày hôm sau, Mạnh Hạo mở mắt ra, nhìn mấy vạn người bên miệng giếng, nhìn tất cả… Mạnh Hạo cũng chậm rãi nhận ra, mấy vạn người này, trong cơ thể rõ ràng có luồng khí thần bí kia.
Dường như là người xem qua quầng sáng của miệng giếng đều sẽ xuất hiện luồng khí thần bí này.
Mạnh Hạo trầm mặt nhíu mày, cho đến khi quầng sáng kia hoàn toàn tiêu tán, Mạnh Hạo đã hạ một quyết tâm, hắn đứng dậy rời đi.
Từ nay về sau, liên tục nửa tháng, toàn bộ Tây Bộ Nam Vực, thanh danh của người áo xanh không ngừng tăng lên, truyền khắp bát phương, cơ hồ làm người ta biến sắc. Bởi vì người áo xanh này như là điên, chỉ cần gặp phải tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, mặc kệ người đó là ai, mặc kệ là đến từ tông môn nào, hắn đều ra tay.
Tuy nói từ đầu tới cuối đều không có người tử vong, nhưng cũng không có kẻ nào có thể trụ được tới chiêu thứ hai… tất cả đều bị thương đại bại.
Tất cả thiên kiêu của Nhất Kiếm Tông tới nơi này đều bị bại, nhóm thiên kiêu Kim Hàn Tông, chỉ cần thấy người áo xanh thì đều biến sắc. Vương gia cũng thế, Lý gia cũng vậy, còn có Tống gia… chỉ cần là người có mặt tại Tây Bộ, trong nửa tháng này, tất cả đều đại bại dưới tay người áo xanh.
Toàn bộ Tây Bộ Nam Vực, giống như cuốn lên một cơn lốc lớn màu xanh, quét ngang bát phương.
Cho đến nửa tháng sau, khi quầng sáng trên miệng giếng kia đã đến giai đoạn cuối cùng, bắt đầu kéo dài không tiêu tán. Dựa theo điển tịch ghi lại, nếu xuất hiện hiện tượng này thì miệng giếng sẽ khô cạn, sau bảy ngày, đạo ảnh tiêu tán.
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ, nhưng lại không rời khỏi miệng giếng, mà là ngồi tại chỗ thời gian dài, nhìn quầng sáng. Cũng chính là lúc này, Người áo bào xanh kia mới ngừng khiêu chiến.
Mạnh Hạo lần nữa khoanh chân ngồi bên ngoài miệng giếng, nhìn bóng người trong quầng sáng. Hào quang trong mắt hắn càng thêm sáng rõ, nửa tháng này, mỗi lần hắn đều thắng lợi, mà mỗi lần như thế thì luồng khí trong cơ thể hắn dường như cũng nhiều hơn một chút.
Đến giờ phút này, luồng khí này vận chuyển trong cơ thể Mạnh Hạo đã có thể giữ vững tần suất giống như bóng người trong quầng sáng kia, theo đó mà không ngừng vận
chuyển.
Hắn càng thấy được, tại bóng người trong quầng sáng kia, tốc độ vận chuyển của luồng khí càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng thì giống như hóa thành một lực xung kích mà bùng nổ trong cơ thể.
Một màn này, Mạnh Hạo nhìn thật lâu, cho đến vài ngày sau, tâm thần hắn bỗng nhiên chấn động.
- Đây là một luồng chiến khí, được luyện ra sau khi chiến đấu thắng lợi liên tục. Tác dụng của khí này, chỉ dùng để xung kích bình cảnh, đột phát tu vi, cũng chính là Sát Chiến quyết thượng cổ!
Mạnh Hạo hít sâu một cái, lập tức vận chuyển luồng khí này trong cơ thể, đánh sâu vào đạo đài thứ chín, nhưng vẫn kém một chút, không thể nào xông lên.
Thời gian trôi qua, tại trong bảy ngày bùng nổ cuối cùng của miệng giếng, vào hoàng hôn thứ năm, đột nhiên, trên bầu trời xa xăm, có vài đạo cầu vồng gào thét mà đến.
Bóng người trong những đạo cầu vồng này đều mặc hắc y, trên mặt mang mặt nạ, trong đó có ba người mang mặt nạ màu xanh, còn có bảy tám người lại mang mặt nạ màu trắng.
Chỉ có hai người đi trước, một nam một nữ, lại mang mặt nạ màu vàng!
Nhóm này hơn mười người, tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đã đến miệng giếng, cuốn lên từng cơn gió mạnh, làm cho mấy vạn tu sĩ đưa mắt nhìn lại.
- Tu sĩ Mặc Thổ!
Lập tức liền có người nhận ra lai lịch của những người mặc hắc y đeo mặt nạ kia.
Mạnh Hạo cũng ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt nhìn vào ba cái mặt nạ màu xanh kia, trong đó là một bóng người gầy yếu, đứng bên phải.
Vừa nhìn, hai mắt Mạnh Hạo chợt lộ tinh quang.
Tu sĩ mặt nạ xanh kia, chính là cường giả Kết Đan đuổi giết Mạnh Hạo lúc trước!
- Nơi này đã không tìm ra người có thể chiến, vậy…. y chính là đối thủ của ta!
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh quang, nhưng hắn cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nhắm mắt khoanh chân ngồi vận chuyển tu vi, muốn làm cho trạng thái thân thể đạt tới đỉnh phong.
Vừa quyết định muốn chiến, hắn ngược lại càng trở nên bình tĩnh.
Một trận này, mặc kệ thắng bại, hắn đều phải xuất thủ. Dùng trận chiến này mà mở ra cảm ngộ, bước qua một bước cuối cùng.
Ngay khi Mạnh Hạo vừa nhắm mắt, hơn mười người đến từ Mặc Thổ kia đã vọt tới gần, sự xuất hiện của bọn họ làm cho phần lớn tu sĩ nơi này chú ý.
Tại trong mấy vạn tu sĩ này, ngoài ba người thành công Kết Đan đã không thấy bóng dáng khác, còn những Đạo tử khác như Vương Lệ Hải, Hàn Sơn Đạo, cùng với những thiên kiêu Đạo tử các tông môn đều có mặt.
- Bọn họ là… hai người mang mặt nạ màu vàng kim kia, chính là Đạo tử quật khởi mấy năm nay của Mặc Thổ!
- Đạo tử Mặc Thổ, La Xung, Từ Phỉ!
- Chắc chắn là hai người bọn họ rồi, chỉ có bọn họ mới mang mặt nạ vàng!
Trong mấy vạn tu sĩ bên cạnh miệng giếng cũng có người nhận ra thân phận hai tu sĩ mang mặt nạ màu vàng kia.
Theo tiếng bàn tán dần truyền ra, làm cho người nơi đây đều nhìn lên hai Đạo tử Mặc Thổ. Một năm nay, những chuyện về Mặc Thổ được truyền khắp Nam Vực, cũng có chuyện về hai Đạo tử này, là người quật khởi được nhiều người quan tâm, có tu vi nửa bước Kết Đan, nghe nói tùy thời đều có thể bước vào Kết Đan.