Ngã Dục Phong Thiên

Chương 405: Xuất hồn nhất kiếm, trảm thiên sát (2)


trước sau

Rõ ràng chính là chín con ngựa, nhưng trong một cái chớp mắt, lại làm cho người ta có cảm giác vạn mã bôn đằng, ở đây dường như bị âm khí bao trùm, mà trên thân ngựa còn có hồn phách vô hình đang cưỡi, trong khoảng thời gian ngắn âm phong gào thét, trùng kích về phía Mạnh Hạo.

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, giờ phút này Luyện Hồn võng xung quanh đang bị tan ra, hắn nheo hai mắt lại, nội tâm lại hiện lên cảm giác nguy cơ, đồng thời xuất hiện với cảm giác nguy cơ này, Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể mình cái luồng khí tức có thể khiến tu vi đột phá kia, giờ phút này càng thêm sinh động, ở trong người cấp tốc vận chuyển, một loại cảm giác tu vi sắp đột phá trong phút chốc hiện lên ở trong lòng Mạnh Hạo.

Dường như, cách đột phá tu vi, chỉ kém nửa bước nữa thôi vậy!

Làm thế nào để bước ra nửa bước này đây, trong lòng Mạnh Hạo biết rõ, chỉ có..... chiến!

Hắn không chút do dự, thân mình bước ra từng bước về phía trước, trong nháy mắt khi chín con âm mã kia rầm rầm mà đến, tay phải Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, năm ngón tay chỉ về phía trước, xa xa nhấn một cái, đồng thời, trong hai mắt của hắn hàn mang hiện ra!

- Yêu phong đệ bát cấm!

Toàn bộ thế giới trong nháy mắt này đã trở nên bất đồng trong mắt Mạnh Hạo, thân thể hắn trọng điệp, tất cả ở bốn phía đều trọng điệp, giống như toàn bộ thế giới đều ở trong một cái chớp mắt này đã trọng điệp thành ảo ảnh, mà thế giới ảo ảnh này, đang áp về phía chín đầu âm mã đang tiến đến kia.

Chín đầu âm mã toàn thân mạnh mẽ run run, hai mắt đỏ đậm của chúng nó nguyên bản vô thần, nhưng giờ phút này lại xuất hiện tia hoảng sợ, thân thể nháy mắt tạm dừng, đồng thời, cư nhiên trong từng chập run rẩy mà xuất hiện dấu hiệu tan rã.

Một màn này xuất hiện, làm cho tu sĩ mặt xanh chấn động.

- Tiểu oa nhi Trúc Cơ chết tiệt, trận chiến hôm nay đã đến lúc kết thúc!

Tu sĩ mặt xanh thẹn quá thành giận, lần này ra tay lâu như vậy rồi mà vẫn không thể chém chết đối phương, ở đây đang có mấy vạn tu sĩ quan sát, khiến cho chính y cảm giác cực kỳ khó coi, giờ phút này sát cơ mãnh liệt, tay phải bỗng nhiên nâng lên, trực tiếp đặt tại mi tâm, một cái chớp mắt, hai mắt trực tiếp đỏ đậm.

- Đan xuất hồn sát!

Tu sĩ mặt xanh bỗng nhiên mở miệng, lập tức từ trong thiên linh của y, nháy mắt có một chanh đan mơ hồ ẩn ẩn xuất hiện.

- Xuất hồn nhất kiếm, trảm Thiên Sát!

Thân thể tu sĩ mặt xanh chấn động, hai mắt trực tiếp khép kín, nhưng trong nháy mắt khi hai mắt nhắm lại, chanh đan trên đỉnh đầu y đột nhiên nứt ra một khe hở, từ trong khe hở kia trực tiếp bay ra một luồng chanh mang, hóa thành một thanh tiểu kiếm, chớp mắt lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Trên tiểu kiếm nọ vẫn còn tồn tại một tia linh hồn nhàn nhạt, linh hồn kia chính là tu sĩ mặt xanh.

Kiếm này, bỏ qua tất cả phòng hộ, coi thường tất cả thuật pháp, dựa vào cỗ sát cơ kinh thiên, xuất kiếm phải giết người!

Một kiếm này, kinh thiên động địa!

Một kiếm này, rung động mấy vạn tu sĩ nơi đây!

Một kiếm này, là một kích hàm nộ của tu sĩ mặt xanh, tâm muốn giết Mạnh Hạo đã đến mức tận cùng!

Trong tâm thần Mạnh Hạo, cảm giác nguy cơ từ lúc khai chiến đến giờ chưa từng có, nhưng cố tình trong nháy mắt khi nguy cơ xuất hiện, luồng khí tức trong cơ thể hắn lấy tốc độ cực nhanh, nhanh hơn trước đây rất nhiều, rất nhiều, thậm chí đã bắt đầu dấu hiệu trùng kích tu vi.

Giờ khắc này Mạnh Hạo, có loại cảm giác mãnh liệt, một kích này... Nếu mình có thể chống cự lại, nếu mình có thể phản kích, như vậy tu vi của hắn, sẽ nháy mắt đột phá, trực tiếp lấy lấy cỗ sát chiến khí thượng cổ này ngưng tụ ra tòa đạo đài hoàn mỹ thứ chín, từ đó khiến cho bản thân, trở thành tu sĩ Hoàn Mỹ Trúc Cơ đại viên mãn đầu tiên trong bao nhiêu năm qua!

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra chấp nhất, khi hồn kiếm kia bay ra, trên đường như rạch nát hư vô,
trong chớp mắt khi nó xuất hiện trước mặt, hai tay Mạnh Hạo bỗng nhiên vươn ra, cách không nhấn một cái về phía trước.

- Ngũ thân huyết lâm!

Hai mắt Mạnh Hạo đỏ đậm, lập tức ở chung quanh hắn, rõ ràng xuất hiện năm đạo huyết sắc thân ảnh, chính là năm cỗ Huyết Thân mà Mạnh Hạo luyện chế!

Năm cỗ Huyết thân mới vừa xuất hiện, liền từng đạo trọng điệp đứng ở trước người Mạnh Hạo, cấp tốc ngưng tụ lại, hóa thành vật bổn mạng của bọn chúng, lớp da của miếng mỡ đông!

Gần như ngay tại khi chúng nó hóa thành lớp da của miếng mỡ đông, sát cơ linh hồn kiếm của tu sĩ mặt xanh cũng lao đến, đụng thẳng vào mi tâm Mạnh Hạo, chạm vào lớp da cản trở phía trước!

Trong chớp mắt khi chúng va chạm lần đầu tiên, tiếng nổ vang kinh thiên quanh quẩn, năm miếng da đông lạnh kia nhất thời cong lại, nhưng không có bị hao tổn chút nào, chỉ là không cách nào thừa nhận lực lớn truyền đến, đánh vào trong người Mạnh Hạo khiến cho Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân mình như như diều đứt dây lui về phía sau.

Hồn kiếm kia vù vù, màu sắc ảm đạm hơn một chút, hiển nhiên là đã bị da đông lạnh ngăn cản. Đối với nó mà nói, cũng là một hồi lay động, nhưng cũng chỉ là dừng lại một chút, hồn kiếm này liền lại lao ra, thẳng hướng Mạnh Hạo mà đến.

Mạnh Hạo nhìn như phun ra máu tươi, nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu. Trong chớp mắt khi thân thể quay ngược lại, hắn không kịp đi lau máu tươi, tay phải vỗ lên trên túi trữ vật, trực tiếp lấy ra Tuế Nguyệt mộc kiếm.

Trên mặt lộ ra một chút dữ tợn, Mạnh Hạo giờ phút này nội tâm tràn ngập sát cơ, cùng tu sĩ Kết Đan này chiến một trận, hắn nhìn như cùng gã thế lực ngang nhau, duy chỉ có chính hắn biết được, chính mình hơi một chút sai lầm, cũng sẽ bị chém chết ngay lập tức.

Có thể kiên trì đến bây giờ. Toàn bộ dựa vào một chữ kỳ, thế này mới khiến cho hắn có thể cùng đối phương chiến một trận, vả lại mấu chốt nhất là Mạnh Hạo cùng ngọc bội của bản thân đã đổi lấy đan khí mạnh nhất của đối phương!

Cho dù chỉ là áp chế trong thời gian ngắn, nhưng đó chính là hình thức suy yếu. Đối với Mạnh Hạo mà nói, là mấu chốt để hắn có thể tiếp tục kiên trì.

Chỉ có bên trong cuộc chiến sinh tử này, khí tức đột phá tu vi trong cơ thể hắn mới có thể lớn mạnh, chỉ riêng những thứ xuất thủ vừa rồi, luồng khí tức trong cơ thể hắn đã vượt xa hơn mấy lần so với lần khiêu chiến Đạo tử Trúc Cơ lúc trước.

Cho nên, một trận chiến này, Mạnh Hạo tuyệt sẽ không lùi bước!

Tuế Nguyệt kiếm buông xuống Nam Vực, bảo vật này rốt cuộc có bao nhiêu uy năng, trong lòng Mạnh Hạo không có cân nhắc cụ thể. Tuy rằng có thể tước đoạt thọ nguyên của La Xung, nhưng La Xung dù sao dù sao cũng chỉ là Trúc Cơ, vả lại Mạnh Hạo chính là đơn giản triển khai, không có thôi phát toàn bộ uy lực, mà nay đối mặt là Kết Đan... Giờ phút này, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra kiên định, chỉ có dùng bảo vật này đến chiến một trận!

Ngay khi Tuế Nguyệt mộc kiếm được nâng lên, Mạnh Hạo trong chớp mắt quên hết tất cả xung quanh, toàn bộ tâm thần đều đắm chìm trong Tuế Nguyệt kiếm kia, giống như giờ khắc này, hắn chính là kiếm này, kiếm này là hắn!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện