- Quay về đi.
Đan Quỷ mỉm cười, chậm rãi mở miệng.
Sở Ngọc Yên bỗng nhiên muốn khóc, sự chân thực của ảo cảnh kia, cho đến tận cuối cùng khi nàng về tới hiện thực, cũng còn có chút nhận không rõ, giờ phút này đi tới bên người Đan Quỷ, trầm mặc không nói.
Ở phía sau Sở Ngọc Yên, lão giả cùng nam tử trung niên kia cũng đều thất bại, cũng đều lần lượt xuất hiện ở bên cạnh lò luyện đan, mang theo mờ mịt, chạy về hướng đám người, khoanh chân ngồi xuống thì giống như mất hồn, vẫn còn đang ngẩn người.
- Khảo nghiệm ảo cảnh ở cửa ải cuối cùng này, bọn họ rốt cuộc đã ở trong đó trải qua cái gì, vì sao mỗi người sau khi đi ra, đều là mờ mịt?
Bốn phía truyền đến từng trận âm thanh bàn tán nho nhỏ, ngay cả đan sư của Đan Đông nhất mạch, cũng đều là nghi hoặc, đều có các loại dự đoán.
- Ảo cảnh của Tiên Thổ Tử Vận Tông, lấy tâm loại huyễn, thuật ấy đừng nói là bọn họ, cho dù là tu vi Nguyên Anh, cũng khó mà phân rõ thật giả, không thể ở trong ảo cảnh thức tỉnh, đó tự nhiên là một hồi nhân sinh.
- Thật là như vậy, kiếp trước cũng tốt, kiếp sau cũng thế, cũng chỉ là một giấc mộng. Đáng tiếc sự thật cùng mộng, ở giữa kiếp trước cùng kiếp sau, người có thể tự mình thức tỉnh, đương thời hiếm thấy.
- Khi thức tỉnh cũng chính là lúc một khắc huyễn cảnh vỡ vụn, cũng là khoảnh khắc bọn họ thanh tỉnh, cho nên mới có biểu tình mờ mịt như vậy.
Mấy người nửa bước Lão Tổ của các tông môn khác ở bốn phía, nhìn thấy đệ tử tông môn mình đối với lần thí nghiệm này có vẻ nghi hoặc, cũng cùng nhau mở miệng, nhìn như nói chuyện với nhau, nhưng trên thực tế cũng là điểm hóa cho đệ tử tông môn của mình, nương theo trường thí luyện này của Đan Đông nhất mạch, khiến cho bọn họ phân rõ sự thật cùng mộng ảo.
Dù sao một lần trải nghiệm như vậy, cũng ít khi thấy, nếu có điều lĩnh ngộ, cũng là một hồi tạo hóa.
- Một khắc khi thức tỉnh, chính là lúc huyễn cảnh vỡ vụn … Như vậy nếu có người sau khi hiểu rõ tất cả, ảo cảnh lại không có vỡ vụ, đây chẳng phải là có thể đạt được càng nhiều cảm ngộ sao?
Lý Thi Kỳ trầm ngâm ít lâu, nhẹ giọng hỏi.
- Trước không nói đến cảm ngộ như vậy có giá trị hay không, có thể sau khi thanh tỉnh khiến cho ảo cảnh này bất diệt, thì bản thân cần phải có linh thức cực kì cường đại, càng trọng yếu hơn nữa là, phải có được ngộ đạo!
- Cho nên việc này, có thể ngộ nhưng không thể cầu, cả đời lão phu, cũng chỉ gặp qua một người có thể làm được mà thôi.
Đồ La đứng bên người Lý Thi Kỳ thản nhiên mở miệng.
- Hơn nữa, loại chuyện này cũng cực kỳ nguy hiểm, nếu thủy chung không ra, như vậy thời gian dài, một khi bị lạc ở trong thức tỉnh, thì vĩnh viễn cũng không cách nào đi ra.
Nhị Tôn giả của Nhất Kiếm Tông ở bên cạnh tiếp lời, bình tĩnh nói.
Mọi người đang nói chuyện với nhau thì bỗng nhiên truyền đến từng trận thanh âm ồ lên, giờ phút này Diệp Phi Mục đã thức tỉnh, bị mọi người phát hiện. Bọn họ nhìn thấy trong tấm hình, Diệp Phi Mục nghiêng người nhìn Mạnh Hạo liếc mắt một cái, vẻ mặt có chút âm trầm, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn lùi sau một bước, rời khỏi thế giới Tiên Thổ, về lại đỉnh núi Đông Lai.
Tại khoảnh khắc khi Diệp Phi Mục trở về, từng trận hoan hô từ phía các đan sư có giao hảo với y truyền ra.
- Chúc mừng Diệp Chủ Lô thành công vấn đỉnh, lần này giành được Tử Lô, chính là thịnh thế của Đan Đông nhất mạch ta, danh phù kỳ thực!
- Diệp Chủ Lô, ngươi chính là Đan Đỉnh đại sư lúc trước, nay đã vấn đỉnh, trực tiếp thẳng thắn thừa nhận việc này đi thôi, có lẽ các phương tông môn đến đây, đối với việc lần này cũng đều rất là tò mò.
- Chúc mừng Diệp Chủ Lô...
Thanh âm liên tiếp, truyền khắp vang lên, vẻ mặt Diệp Phi Mục không hề cao ngạo, mà là mỉm cười hướng về mọi người ôm quyền, đối với danh xưng Đan Đỉnh, y chần chờ một chút, dù không thấy đồng ý, cũng tự nhiên sẽ không đi giải thích, rất có cảm giác ngầm thừa nhận.
Khi tất cả
mục quang ở bốn phía đều đang ngóng nhìn Diệp Phi Mục thì Tử Lô đan sư Diệp Vân Thiên sang sảng nở nụ cười, lại trực tiếp đứng lên, tán thưởng nhìn Diệp Phi Mục.
- Phi Mục, còn không lấy đan lô của ngươi ra để chứng minh ngươi đã lấy được tư cách Tử Lô!
Lời Diệp Vân Thiên nói vừa ra, ánh mắt đan sư bốn phía đều lập tức lộ ra tinh mang.
An Tại Hải mặt mày nhăn một chút, không nói gì.
Diệp Phi Mục hít sâu một cái, trên mặt một lần nữa hiện lên vẻ cao ngạo, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, lập tức bay ra một cái lò luyện đan, đúng là vật y ở trong thế giới lò luyện đan đạt được. Giờ phút này lò luyện đan nguyên bản là màu trắng, đã muốn hoàn toàn đã trở thành màu tím, phát ra tử quang, khiến cho ánh mắt tất cả mọi người đều dừng lại ở trên lò luyện đan, con ngươi trong mắt đều có ảnh ngược của tử lô.
Diệp Vân Thiên nhìn tử lô trước mặt Diệp Phi Mục, lập tức cười ha hả, xoay người hướng về Đan Quỷ ôm quyền cúi đầu.
- Chúc mừng sư tôn, lần này cuối cùng cũng có người thăng chức Tử Lô, sư tôn có thêm một đệ tử, chúng ta từ nay về sau cũng nhiều thêm một vị sư đệ, Phi Mục, còn không qua đây bái sư!
Diệp Vân Thiên nội tâm rất là kích động, khi mở miệng thì ánh mắt của Diệp Phi cũng đồng thời lộ ra quang mang kích động, hít sâu một cái, đang muốn tiến lên thì thanh âm của An Tại Hải thản nhiên truyền ra.
- Diệp sư đệ, có chút không phù hợp quy củ.
Hai người hai câu này, lập tức làm cho vẻ mặt của sáu Tử Lô khác ở bốn phía hơi động, nhưng không có biểu lộ cái gì, nhưng những Chủ Lô này thì vẻ mặt ai nấy đều biến hóa, tự nhiên là nhìn ra một chút manh mối.
Dù sao mục đích của Diệp Vân Thiên thật sự quá rõ ràng, tuy nói như thế, nhưng những Chủ Lô đan sư này vốn là xem Mạnh Hạo không vừa mắt, đối với Diệp Phi Mục hảo cảm nhiều hơn, giờ phút này mỗi người cũng đều mang theo tâm tư riêng nhìn lại.
Về phần những đan sư bình thường khác thì đối với điều này hiểu biết không nhiều lắm, nhưng cũng nhìn ra vài manh mối, đều trầm mặc không nói. Bọn họ còn có thể cảm thấy bất thường, huống chi là mấy người nửa bước Lão Tổ của các tông môn khác, mỗi một người đều là hạng người đa mưu túc trí, há có thể nhìn không ra.
Thậm chí bọn họ từ rất sớm cũng đã nhìn ra manh mối, đối với việc này, thái độ của bọn họ tự nhiên là vui vẻ khi được thấy một màn như vậy xuất hiện.
Tên mập ở nơi đó trừng tròng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phi Mục, đáy lòng sớm đã bắt đầu mở miệng mắng.
Ngược lại là Đan Quỷ, thủy chung không nói, như không có nghe được, không nhìn thấy.
- À? Lời này của An sư huynh sư đệ có phần khó hiểu, mong rằng An sư huynh giải thích nghi hoặc.
Khi ánh mắt của mọi người bốn phía đều tập trung về nơi này thì Diệp Vân Thiên mỉm cười, mang theo một tia kinh ngạc mở miệng.
- Diệp Phi Mục không phải một người duy nhất đạp lên đỉnh núi.
An Tại Hải bình tĩnh nói.
- Thì ra An sư huynh nói là cái quy củ này, việc này sư đệ tự nhiên sẽ không xem nhẹ, nhưng mà...
Diệp Vân Thiên ha ha cười, lời nói mới được một nửa, không đợi lão nói xong, đột nhiên, một tiếng nổ vang từ trong thế giới Tiên Thổ bỗng nhiên truyền ra.