Thần sắc Vương Đằng Phi vẫn thản nhiên như cũ, tựa như không hề để ý tới Mạnh Hạo chút nào, loại cảm giác khinh thị, kiêu ngạo này cũng chỉ là vì y là Vương Đằng Phi!
Một bước đi lên, một chỉ thứ hai
Chỉ thứ hai này lúc trước đã phá hỏng ngọc giản của Mạnh Hạo, nay lại tiếp tục hạ xuống
Mạnh Hạo cũng không lau đi vết máu nơi khóe miệng, mà trực tiếp nuốt lại, tay bấm quyết chú, miệng niệm pháp chú, đám phi kiếm tán loạn lại lao ra, thẳng tới người đối phương
Hắn quyết đoán bỏ đi khống chế đám phi kiếm này cũng vì có ý muốn để chúng tăng thêm quán tính mà đâm về phía trước
Tay phải vỗ mạnh lên túi trữ vật, kiếm quang dần tắt, lại có hơn hai mươi thanh phi kiếm hiện ra, biến thành đợt thứ hai, điên cuồng mà lao đi, màn mưa kiếm này, tổng cộng đã có gần bốn mươi thanh phi kiếm rồi!
Mạnh Hạo hiểu chiến thuật của bản thân có sơ hở, vì phi kiếm đã không còn linh động, chỉ còn tốc độ và sự sắc bén, cho nên nếu đối phương muốn tránh né tuy chật vật nhưng không khó, chẳng qua hắn nắm được, lấy sự kiêu ngạo của đối phương thì hẳn sẽ không tránh đi đâu
Mà cho dù có tránh đi thì Mạnh Hạo cũng từng nghĩ tới rồi, cho nên hắn cũng có biện pháp để ngăn cản
Một màn chiến đấu đỉnh phong nhưng vậy, trong tu sĩ Ngưng Khí cực kỳ hiếm thấy, có thể nói ở trong Triệu quốc, mấy trăm năm qua, Ngưng Khí tầng sáu cũng không thể nào tìm thấy được một trận chiến kinh người đến như vậy!
Phi kiếm của Mạnh Hạo cũng đủ, vả lại sau một trận chiến Hắc sơn hắn vẫn luôn cân nhắc xem bản thân nên chiến đấu ra sao, dùng Phong Nhận thuật phụ trợ, để cho hắn có thể vận chuyển lượng lớn phi kiếm, nhưng hoang phí linh lực, cho nên chỉ có thể khống chế hai mươi cây mà thôi
Hơn nữa tu vi không đủ thì khống chế không đơn giản, từ trước tới giờ chưa có ai thử qua, không có độ linh hoạt, cũng chẳng có thể chuyển đối góc bay, chẳng khác nào bỏ qua sự linh động của phi kiếm, chỉ còn cách tính toán kiếm nên bay ra như thế nào thì có lợi
Cho nên hắn khống chế nhiều phi kiếm như vậy, cũng không khác gì phàm nhân ném ra hết, chỉ là hắn không dùng tay mà là dùng linh lực, chỉ cần linh lực hắn không khô cạn, thì cũng đủ sức vượt qua đồng giai rồi!
Vương Đằng Phi căn bản không thi triển thuật pháp của Kháo Sơn tông, vì y khinh thường nơi này, cho nên cũng chướng mắt với thuật pháp nơi đây, toàn bộ những gì y thi triển đều là của gia tộc, vì gia tộc y khí thế rung trời, cho nên pháp thuật trong Ngưng Khí cũng có thể vượt qua đồng giai!
Phi kiếm của Mạnh Hạo, thuật pháp của Vương Đằng Phi đã khiến cho tu sĩ xung quanh phải chấn động không thôi
Một màn đó đã làm cho suy nghĩ của bọn họ cũng phải thay đổi không ít
Cho dù có khinh thường Mạnh Hạo tới đâu, nhưng lúc này bọn họ cũng bị vô số pháp bảo của Mạnh Hạo làm cho rung động rồi
Không chỉ bọn họ, mà Thượng Quan Tu, Âu Dương đại trưởng lão, thậm chí cả vị chưởng môn Hà Lạc Hoa kia nữa, trong một khắc này, sắc mặt cũng ngưng trọng không thôi
Vương Đằng Phi mạnh tới mức có thể chiến thắng trong đồng giai, đây là việc mà mọi người đều biết
Thế nhưng Mạnh Hạo lại có thể mạnh mẽ như vậy, chiến đấu liên tục không ngừng với Vương Đằng Phi, một màn như này khiến cho mọi người xung quanh không khỏi hít vào một hơi lạnh
Lúc này bốn mươi thanh phi kiếm giăng đầy trời, hóa thành từng đạo gió lốc, xáo động khí tức bát phương, ở trước người Mạnh Hạo gào thét, tựa như muốn xé nát toàn bộ những gì ngăn cản trên đường đi của nó thẳng tiến tới Vương Đằng Phi
Một kích này, Ngưng Khí tầng sáu đỉnh phong bình thường, căn bản là khó có thể chống đỡ được
Cho dù là Mạnh Hạo thì khóe miệng cũng đã tràn ra máu tươi, rồi phải nuốt yêu đan không ngừng mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được
Tiếng nổ không ngừng vang lên mãnh liệt, bốn mươi thanh phi kiếm của hắn nổ liên hồi trước người Vương Đằng Phi, lập tức vỡ vụn một nửa, những thanh còn lại thì bay ngược về sau, nhưng
chỉ thứ hai của Vương Đằng Phi vẫn không thể nào lay động được Mạnh Hạo, chỉ là làm cho Mạnh Hạo lại phun ra một ngụm tiên huyết mà thôi
Nếu như thay bằng bất cứ kẻ nào, giờ phút này đều phải cẩn thận đối với Mạnh Hạo, thế nhưng Vương Đằng Phi vẫn thể hiện ra bộ dáng không quan tâm, một bước thứ ba, một chỉ thứ ba điểm ra
Linh khí trong cơ thể Mạnh Hạo gần như khô kiệt, nhưng hắn có yêu đan nhiều, không ngừng bổ sung thì vẫn có thể giữ cho lượng linh lực giữ ở một mức nhất định
Lúc này, khi Vương Đằng Phi đã ra tới chỉ thứ ba, thì trong đầu hắn hiện ra cảnh ở chỉ thứ ba này, hồ lô bị đoạt đi, hai mắt Mạnh Hạo phun ra sát khí ngùn ngụt, thần hình không thèm lui lại, mà cũng lao về phía trước nửa bước
Hai tay hắn nâng lên, bấm pháp quyết, lúc này ba bốn cái túi trữ vật trên người hắn đều rung động không ngừng, từng đạo kiếm quang dưới con mắt kinh ngạc của mọi người nhanh chóng bay ra ngoài
Khi tay áo của Mạnh Hạo phất lên, đợt thứ nhất, đợt thứ hai, đợt thứ ba biến thành một màn mưa kiếm khiến cho mọi người hoa cả mắt, một thanh, mười thanh, hai mươi thanh, ba mươi thanh
cho tới bảy mươi thanh phi kiếm, chia ra làm bốn làn, mang theo kiếm quang kinh thiên, trước sau lao thẳng tới Vương Đằng Phi
Khóe miệng Mạnh Hạo không ngừng tràn ra máu tươi, không ngừng nuốt vào đan dược, hai mắt đã đỏ hồng, sát khí trước nay chưa từng có mãnh liệt tới cực điểm, chẳng sợ linh lực khô kiệt, cũng không tiếc bất kỳ thứ gì!
Vương Đằng Phi hừ lạnh một tiếng, đám người xung quanh đã tận mắt nhìn thấy một trận này, y cũng không muốn chật vật mà tránh đi cho xấu mắt
Mà phi kiếm nhiều như thế, tuy thế kiếm đến tựa như cùng một đường, nhưng lại ẩn trong đó một sự gì đó, dường đã đem toàn bộ hướng né tránh của bản thân khóa chặt lại rồi
Trong mắt Vượng Đằng Phi lóe lên một chút tinh mang, một chỉ thứ ba phóng ra, thì tiếp theo đó là chỉ thứ tư, lập tức trước mặt y hiện ra một khoảng trống
Tại lúc sóng gợn bắt đầu khuếch tán, hai tay Mạnh Hạo pháp quyết biến ảo, cuối cùng tạo thành một chữ thập duỗi ra phía trước
- Phong Ngưng kiếm!
Từ âm thanh của hắn vang lên, hơn bảy mươi thanh phi kiếm kia đã làm cho kiếm của mọi người lay động không thôi
Trong nháy mắt đám kiếm đó ngưng tụ lại, nhìn từ xa thì tựa như một thanh phi kiếm khổng lồ vậy
Kiếm này tạo ra từ bảy mươi thanh phi kiếm, vừa mới hình thành đã phát ra từng tầng kiếm quang không ngừng, khiến cho đám người xem phải hoảng sợ
Nếu cẩn thận xem xét thì có thể thấy đó là đợt phi kiếm thứ tư đột nhiên tăng tốc, xuyên qua đợt thứ ba, vượt hẳn đợt thứ hai, va chạm với đợt thứ nhất, tạo thành hình dáng của một thanh kiếm, cũng có luồng gió vô hình lượn lờ xung quanh, giúp cho hình dáng của kiếm này không bị tan biến đi mất
Đây là do Mạnh Hạo dùng Phong Nhận thuật phụ trợ, sáng tạo ra Phi Kiếm trận, đó là kiếm chiêu mạnh nhất mà hắn bỏ thời gian lâu nhất để nghiên cứu sau khi ở Hắc sơn về
Lúc này thi triển ra, thế kiếm đánh thẳng tới Vương Đằng Phi tựa như là chẻ tre, tiếng nổ vang động bốn phương trời, trước mặt Vương Đằng Phi một trận sóng gợn vặn vẹo không gian, tựa như một cỗ áp cường đại đang áp lên y, khiến cho Vương Đằng Phi lần đầu tiên phải lùi về sau một bước