Ngã Dục Phong Thiên

Chương 536: Ứng Long tại thiên!


trước sau

- Xem ra cho dù ta có cứu nàng đi chăng nữa, cũng khó lòng khiến cho kẻ khác tin tưởng a.

Mạnh Hạo chớp chớp mắt, nhìn thanh niên tuấn lãng dẫn đầu đội tu sĩ đang xông đến kia. Trong mắt thanh niên này mang theo lo lắng, tu vi không tầm thường, hẳn là Kết Đan hậu kỳ.

Vả lại tu sĩ y mang theo có hơn mười người, yếu nhất cũng đều là Kết Đan sơ kỳ, trong đó cùng là Kết Đan hậu kỳ như y, ước chừng có ba người.

Lúc này khi xông ra thì ngôi sao năm cánh trên đỉnh đầu bọn họ xoay tròn, giúp bọn họ trong khoảng thời gian ngắn bôn tẩu như gió, gào thét bay thẳng về hướng này.

Cũng chính tại lúc này, Hàn Tuyết San chợt lao ra, tốc độ cực nhanh, cho dù là Mạnh Hạo cũng phải ngạc nhiên lé mắt, hiển nhiên là nàng này lúc trước vẫn luôn che dấu tốc độ của bản thân. Giờ phút này lao ra thì dưới chân nàng có băng tuyết bay múa, về phần hai người tu sĩ bên cạnh kia, cũng là đi theo lao ra, nhưng khi đang lao ra thì phóng thích thuật pháp, lấy ra pháp bảo, đồng loạt nở rộ.

Vả lại xem bộ dáng của bọn họ, rõ ràng là lo lắng Mạnh Hạo ngăn cản, cho nên tiên phát chế nhân, ra tay trước. Nhưng những thuật pháp cùng pháp bảo này cũng đã định sẵn là vô dụng mà thôi, bởi vì Mạnh Hạo chỉ là nhìn thoáng qua, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, nhưng không hề bước chân ra ngăn cản chút nào, tùy ý ba người từ bên cạnh mình rất nhanh đi xa.

Một màn này, làm cho hai người tu sĩ kia sửng sốt, nhưng giờ phút này bọn họ không kịp nghĩ nhiều, vẫn cảnh giác như trước, cùng Hàn Tuyết San hướng vào chiến trường, liều chết bảo hộ. Mà trên người Hàn Tuyết San thì chốc chốc lại có một đạo ngân quang bay ra, ngân quang này mỗi lần xuất hiện đều khiến cho thân thể mãnh thú bốn phía trong phút chốc tạm dừng, cũng chính là bởi vậy, ba người bọn họ mới có thể thuận lợi lao ra rất xa.

Cho đến khi dưới ánh mắt Mạnh Hạo, thấy được phía ngoài mấy trăm trượng, ba người Hàn Tuyết San, rốt cục hội họp cùng đám người thanh niên kia. Đôi bên đều có vẻ kích động, nhưng hiển nhiên biết được nơi này, hiện giờ không phải là lúc nói chuyện với nhau, thanh niên kia mang theo tu sĩ lập tức phòng hộ, bảo hộ Hàn Tuyết San, thối lui về phía thành trì.

Hàn Tuyết San giờ phút này mới coi như là nhẹ nhàng thở ra. Khi nàng ta quay đầu thì trên dung nhan xinh đẹp lộ ra một chút giảo hoạt, cũng có đắc ý, nhìn lướt qua Mạnh Hạo ở xa xa.

Nhưng ngay khi đoàn người bọn họ muốn lui về thì mãnh thú bốn phía, giao long trên bầu trời, còn có tu sĩ Mặc Thổ cung cùng với lượng lớn sói đen, cũng đồng thời tiến đến đánh sâu vào. Thậm chí ở xa xa hơn, tu sĩ Tây Mạc cũng đã bay ra bảy tám người, lao thẳng về phía nơi đây. Mặc dù chiến trường hỗn loạn, nhưng một màn này bị Mạnh Hạo ở xa xa nhìn thấy cực kì rõ ràng.

- Ân cứu mạng, cũng không thể cứ như vậy quên đi.

Mạnh Hạo nhẹ giọng thì thào, hắn giờ phút này đã nhìn ra, chiến trường lúc này, xác thực không phải là trận quyết chiến cuối cùng, mà là một thăm dò. Giống như song phương đều có điều cố kỵ, đều đang khắc chế lẫn nhau.

Người mạnh nhất được xuất động cũng chỉ là Nguyên Anh mà thôi, hơn nữa cái vị tu sĩ Nguyên Anh của Mặc Thổ cung, giờ phút này cũng không có ra tay. Mà người nghênh đón Hàn Tuyết Sann, cũng chỉ là Kết Đan hậu kỳ. Tu sĩ Nguyên Anh của Thánh Tuyết thành, thủy chung không có xuất hiện.

- Bọn họ đều đang khắc chế, không muốn vào lúc này lại đã lộ ra lực lượng bí mật. Như vậy mà nói, trận này là trận chiến thăm dò đầu tiên, người có thể uy hiếp được ta. Rất ít.

Sau khi Mạnh Hạo đảo mắt qua chiến trường, liền mỉm cười, cất bước đi thẳng về phía trước, phía sau hắn vị tu sĩ Tây Mạc kia mang theo vẻ mờ mịt, cũng đi theo.

Giờ phút này trên chiến trường, trong Thánh Tuyết thành bỗng nhiên có một đạo tàn ảnh, khoảnh khắc từ trong thành đi ra. Đó là một lão
thái bà, lão thái bà này một đầu tóc bạc trắng, nhưng ngay khi bà ta xuất hiện, trong nháy mắt, hai mắt của vị tu sĩ Nguyên Anh mang mặt nạ bạc của Mặc Thổ cung kia mạnh mẽ bắn ra tinh mang. Lão bước chân ra, chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước người lão thái bà, hai người không nói lời nào, ra tay chính là thần thông.

Tiếng động nổ vang quanh quẩn, thiên địa chính là chiến trường, thuật pháp thần thông của hai người này, lập tức làm cho bầu trời thất sắc.

Mà dưới mặt đất, chém giết cũng không kém phần kịch liệt, ngày càng nhiều tu sĩ từ trong Thánh Tuyết thành lao ra, gia nhập vào trong chiến tràng.

Về phần Hàn Tuyết San kia, giờ phút này cũng lo lắng, bên người nàng mặc dù có người thủ hộ đến từ Hàn Tuyết tộc, nhưng khoảng cách đến thành trì còn có một đoạn không ngắn chút nào. Bốn phía đều là sói đen cùng sư tử hung hãn, trên một góc của bầu trời còn có tu sĩ Mặc Thổ cung cùng tu sĩ Tây Mạc, khiến cho bọn họ di động rất là gian nan. Chỉ là một lát thời gian như vậy thôi, mà trong hơn mười người đã có ba người, chết thảm bỏ mình.

Mặc dù ngôi sao năm cánh trên đỉnh đầu bọn họ vẫn sáng lấp lánh, nhưng từng đạo bạch quang xuất hiện, đã không có cách nào giảm bớt nguy cơ của bọn họ. Vả lại trọng yếu nhất là, cách đó không xa còn có một cự nhân khổng lồ, đang vung đại kiếm gào thét mà đến. Hơn nữa còn có hơn mười con giao long, nhắm thẳng hướng sao năm cánh mà đi, như muốn phá hủy nó.

Một khi pháp khí Ngũ Tinh này hỏng mất thì nguy hiểm của bọn họ sẽ còn lớn hơn nữa.

Theo một tiếng nổ vang kinh thiên quanh quẩn, hơn mười con giao long kia gào thét, toàn thân quang mang chớp chói, hóa thành thân ảnh hư ảo lao thẳng về hướng Ngũ Tinh. Trong tiếng nổ vang, Ngũ Tinh bắt đầu xuất hiện vết nứt, vết nứt này càng lúc càng lớn, một lát sau, trực tiếp vỡ bung ra.

Cùng lúc với khi Ngũ Tinh bị hủy, tu sĩ ở xung quanh Hàn Tuyết San lại có thêm bốn người rên lên thảm thiết mà chết. Tiếng gào thê lương của bọn họ trước lúc tử vong cứ quanh quẩn trong tai Hàn Tuyết San, khiến sắc mặt nàng tái nhợt. Đồng thời, nàng còn thấy được một tu sĩ trong số đó, trước khi chết lựa chọn tự bạo, nổ bung, tạo ra xung kích, vì bọn họ mà tranh thủ được một khoảng thời gian nhất định.

Thanh niên Kết Đan hậu kỳ kia lúc này đỏ mắt, kéo theo Hàn Tuyết San, mạnh mẽ lao ra, hướng về thành trì, không ngừng bay nhanh, một khi bốn phía có mãnh thú hoặc là tu sĩ đuổi theo, đều sẽ có người không tiếc thân mình, tự bạo.

Từng màn này, khiến cho sự đắc ý của Hàn Tuyết San khi ở chỗ Mạnh Hạo lúc nãy, đã sớm tiêu tán không thấy bóng dáng, nội tâm bi ai thay thế tất cả, chỉ có thể cắn môi, theo sát bên người thanh niên, không ngừng mà đi về phía trước.

Cũng chính là tại lúc này, Mạnh Hạo đi vào chiến trường, không đợi hắn đi thật xa, bốn phía lập tức có một số sói đen, mang theo khí tức hung tàn cùng điên cuồng, đánh thẳng tới hướng Mạnh Hạo.

Tay phải Mạnh Hạo nâng lên túm lấy một con trong đó, tay trái lấy ra một viên thuốc ném vào trong miệng sói đen này, lắc một cái. Lập tức bộ lông toàn thân sói đen này khoảnh khắc rụng xuống, thân thể mạnh mẽ bành trướng, cũng chỉ là thời gian mấy cái hô hấp, trong khi những sói đen khác đánh tới, thì Mạnh Hạo buông lỏng tay ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện