Ngã Dục Phong Thiên

Chương 592: Mới vào Ô Đạt Bộ


trước sau

Mạnh Hạo vội ho khan một tiếng, không để ý tới hai thứ dở người này. Hắn nhìn chùm sáng trong tay, trầm tư một lúc. Vô Mục tằm biến thành chiếc nhẫn trên tay phải chợt lóe lên, sau khi biến thành tằm, dưới sự khống chế của Mạnh Hạo mà dung hợp với chùm sáng này.

Khi Vô Mục tằm dần biến mất, chùm sáng này cũng dần thay đổi màu sắc, cho đến sau một lúc đã rõ ràng biến hóa thành một bộ đồ đằng, mà vật trong đồ đằng chính là Vô Mục tằm.

Mạnh Hạo phóng linh thức kiểm tra, xác định Vô Mục tằm không sao mới đưa tay ấn lên đồ đằng. Trong nháy mắt, đồ đằng bao trùm lấy mu bàn tay Mạnh Hạo, lạc ấn vừa vào liền in sâu, trực tiếp tạo thành một cái đồ đằng trên mu bàn tay của hắn.

Khi đồ đằng xuất hiện, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được khí tức của mình đã nhanh chóng thay đổi, không còn là tu sĩ mà phát ra khí tức đồ đằng.

Giống như tu sĩ Tây Mạc, giống như đúc!

Mạnh Hạo nhìn ra một ít, trong mắt lộ vẻ hiểu được. Tu vi của hắn vẫn còn, chỉ là trên người có nhiều thêm một tầng bảo hộ, khi sử dụng thuật pháp sẽ lây dính khí tức đồ đằng. Từ đó, hắn thoạt nhìn không còn là tu sĩ Nam Vực mà là người bản thổ của Tây Mạc.

- Cái tên Lê Thiên này đúng là có chút bản lĩnh!

Mạnh Hạo càng cảm thụ càng cảm thấy thuật này không tầm thường.

Sau một lát, Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng vụt về phía xa. Chim anh vũ cùng miếng mỡ đông cũng nhanh chóng đuổi theo, trên đường đi chúng vẫn cãi nhau, có điều thắng lợi vẫn luôn là chim anh vũ.

Nhưng miếng mỡ đông vẫn mang tinh thần vĩnh viễn không chịu thua, giống như nó mãi không ngừng kêu gào phải độ hóa chim anh vũ, như vậy vĩnh viễn sẽ không cảm giác mình thất bại.

- Ô Đạt bộ, một trong năm bộ lạc phân ra từ Ô Thần, tuy không phải là yếu nhất nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, xem như là đứng thứ hai từ dưới lên… Bộ lạc như vậy, cùng với những bộ lạc đồng tộc kia tất nhiên sẽ ẩn chứa mờ ám.

- Tất nhiên sẽ có bộ lạc cường đại có ý đồ khôi phục huy hoàng của Ô Thần Tộc, như vậy sẽ khó tránh khỏi nội đấu, có tâm tư cắn nuốt lẫn nhau. Nội đấu như vậy… có vài thời điểm còn tàn khốc, máu tanh hơn cả so với chiến đấu ngoài chiến trường.

Mạnh Hạo nhìn giới thiệu những điều liên quan tới Ô Đạt bộ, dù không có nhiều lắm, nhưng với lịch duyệt của hắn, vừa nhìn liền thấy được chút manh mối.

- Đồ đằng của bộ này lấy mộc làm chủ, giỏi về ẩn dấu.. Xem ra Ô Mộc quả nhiên là người bộ lạc này!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra chút chờ mong, hắn chọn Ô Đạt bộ cũng chỉ vì đồ đằng của Ô Mộc.

- Đồ đằng thuộc tính mộc, rất thích hợp đối với ta! Đầu tiên cứ ở lại nơi này, thu hoạch đồ đằng thuộc tính mộc, hoàn thành một bước đầu tiên cho Nguyên Anh năm màu mạnh nhất của ta!

Tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, trong khoảnh khắc đã đi rất xa. Tu vi của hắn không ngừng áp súc, đến cuối cùng thì chỉ còn lộ ra cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ.

Cảnh giới như vậy mới thích hợp gia nhập vào trong bộ lạc này, trở thành khách khanh. Nếu tu vi quá cao, ngược lại sẽ không tốt, mà thấp quá thì không được coi trọng, khó mà phát triển.

Tia sáng đầu tiên của ngày mới vừa ló lên, màn đêm bị xua tan, cái lạnh của đêm đen biến thành ánh mặt trời ấm áp, cỏ cây lay động, trong gió mang theo mùi hương thơm ngát.

Ô Đạt bộ tọa lạc tại một thung lũng dưới một ngọn núi, thung lũng này không lớn, khó khăn lắm mới có thể chứa được gần ngàn người Ô Đạt bộ. Sáng sớm, khói bếp cuồn cuộn, mấy đứa trẻ chơi đùa náo động, phá vỡ yên tĩnh sáng sớm, vang vọng bốn phía.

Nếu nói nơi này là một bộ lạc, không bằng là nói nó là một thôn trang, bốn phía không có tường thành, nhưng có một mảnh dây mây nối liền, nhìn như tầm thường, nhưng trong đó,
dù là tu sĩ Kết Đan tiến vào thì cũng phải bị vây khốn vào trong.

Trung tâm bộ lạc có một pho tượng cực lớn, đó là một thân cây.

Lá cây vô số, từng lá đều có ký hiệu lấp lánh, còn có một ít lá được quấn dây đỏ, treo chuông, bình nhỏ… Ngọn gió thổi tới không thể lay động được thân cây, nhưng làm cho những chuông, bình này phát ra tiếng vanh thanh thúy.

Sau bộ lạc là một tòa núi lớn, trên núi có một con đường quanh co uốn lượn, còn có một khu vực ở phía sau đó cũng thuộc Ô Đạt bộ.

Trước cửa bộ lạc có một cột sáng phóng lên cao, từ khoảng cách rất xa cũng có thể nhìn thấy, dùng mắt thường có thể mơ hồ nhìn thấy trong cột sáng kia có vô số lá cây, trong lúc xoay tròn mà phóng ra từng đợt uy áp, khuếch tán bốn phía.

Dưới cột sáng, Ô Hải khoanh chân ngồi đó, hàng năm, đến mùa này sẽ có mười ngày là lúc bộ lạc mời chào khách khanh. Tán tu xung quanh, còn có người từ phương xa tới, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà lựa chọn gia nhập vào một bộ lạc.

Đối với khách khanh, lúc trước Ô Đạt bộ cũng không gấp lắm, nhưng ba năm gần nhất này, Ô Hải cũng không biết vì sao mà Tộc Công lại hạ lệnh là, không tiếc giá lớn để mời chào khách khanh.

- Thật sự là không cần thiết, trừ phi là thời kỳ chiến tranh, nếu không thì sao phải mời nhiều khách khanh như vậy chứ?

Ô Hải thở dài, y nghĩ tới mấy năm nay, trong bộ lạc tự nhiên nhiều hơn mười vị khách khanh kia, mỗi một lần nhìn tới y đều cảm thấy không thoải mái. Nhất là sau khi đám nữ tử trong bộ lạc, có không ít người nhìn như rất có hứng thú với đám khách khanh thì Ô Hải càng bất mãn hơn.

Trong lúc Ô Hải còn đang thầm bất mãn, y liền thấy được một đạo cầu vồng trong ánh trời đang từ xa gào thét mà đến. Trong cầu vồng kia là một thanh niên, tướng mạo tuấn tú, một thân thanh sam, mang theo mỉm cười.

- Vị đạo hữu này, nơi này là Ô Đạt bộ sao?

Ô Hải lật mắt liếc nhìn, thấy tên thanh niên mặt mày tuấn tú này, trong lòng có chút khinh thường. Tu sĩ Tây Mạc phần lớn đều có thân hình cao lớn, nhưng không phải toàn bộ, vẫn có không ít người không khác nhiều so với tu sĩ Nam Vực.

Nhưng với chính là với bộ dáng như thế, theo thẩm mỹ quan của Tây Mạc sẽ không được đám nữ tử hoan nghênh. Vì vậy, Mạnh Hạo tuy có được bộ dáng mi thanh mục tú, nhưng tại trong lòng Ô Hải thì hắn bị quy vào nhóm người không có uy hiếp.

Ô Hải thích nhất là khách khanh như vậy rồi, y phản cảm nhất chính là những người có thân hình cao lớn hơn mình.

Ô Hải đứng lên, lộ ra thân hình khôi ngô, trên người y có hai cái đồ đằng, theo thứ tự là lá cây và dây mây, toàn thân phát ra khí tức có thể so với Trúc Cơ hậu kỳ.

- Không sai, nơi này chính là Ô Đạt bộ. Vị đạo hữu này muốn trở thành khách khanh của Ô Đạt bộ ta sao? Ô Đạt bộ ta truyền thừa đã lâu, tổ tiên Ô Thần Tộc còn một trong bốn đại bộ lạc chí tôn của Tây Mạc.

- Không có bộ lạc nào có nội tình bằng với Ô Đạt bộ ta. Tuy là mấy bộ lạc đồng tộc là cùng phân hóa ra từ Ô Thần Tộc, nhưng vì am hiểu đồ đằng khác nhau nên cũng không bằng Ô Đạt bộ ta!

Ô Hải vỗ ngực, là một người của Ô Đạt bộ, y rất tự hào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện