Ngã Dục Phong Thiên

Chương 643: Cơ duyên đi kèm


trước sau

- Nhân quả tuyến của Quý gia quá mạnh mẽ! Nhân quả bị Quý gia diệt, thì hết thảy dấu vết liên quan đều bị xóa đi. Việc này...

Trong lúc Mạnh Hạo đang suy tư, thì đại môn trong kim quang đã mở ra được hơn nửa. Bỗng nhiên, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, trong giây lát mặt hắn biến sắc đến độ không thể nào che dấu được.

Bởi vì lúc này, trong đầu hắn bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ.

- Không đúng!

- Nhân quả tuyến, diệt Nhân quả, xóa đi tất cả nhân quả từng tồn tại, không cho phép trong trí nhớ của chúng sinh có bất cứ dấu vết nào, là một loại xóa bỏ toàn diện. Nhưng... Nếu như có người còn giữ lại được trí nhớ, thì chẳng khác nào thuật này đã xuất hiện sơ hở, trở nên không hoàn mỹ. Thậm chí nói nghiêm trọng hơn, là thuật này đã không thành công...

- Không tốt!

Mạnh Hạo nghĩ tới đây, thì sắc mặt hắn lại đại biến thêm lần nữa. Hắn có thể tưởng tượng được, người thi triển thuật này cũng nhất định có thể phát hiện ra điều này. Hắn không kịp nghĩ thêm nhiều nữa mà nhoáng một cái, phi thân thẳng đến chỗ đại môn đã mở hơn một nửa trong kim quang kia.

Đồng thời với lúc Mạnh Hạo bay đi, toàn bộ thế giới lại bất động lần nữa. Cùng lúc đó, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện cái dây câu đã biến mất lúc trước, lần này nó … tiến thẳng đến chỗ Mạnh Hạo!

- Lại có một con cá như vậy lọt lưới, dám phá hỏng lúc lão phu diệt nhân quả! Cũng may không phải là không tìm được ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách để cho lão phu bị thuật pháp cắn trả. Nếu đã bị lão phu đã phát hiện ra, trời đất bao la, ngươi chạy đâu cho thoát?

Trên bầu trời, âm thanh tang thương kèm theo tiếng cười khẽ lại thong thả vang lên. Cả vùng đất này, mọi người ở bốn phía lại bất động một lần nữa!

Từ khi Mạnh Hạo tu hành đến nay, bắt đầu ở Đại Thanh Sơn cho đến giờ phút này, hắn tự hỏi kinh nghiệm sinh tử của mình trải qua không ít, lịch lãm rèn luyện cũng nhiều. Nhưng nguy cơ gặp phải ngày hôm nay, là lần nguy cơ sinh tử lớn nhất trên đường tu hành của hắn từ trước đến nay.

Cho dù biến hóa phát sinh sau khi giết Quý Tử, hay khi Ngao khuyển có dấu hiệu thức tỉnh, thì trong lòng Mạnh Hạo vẫn còn chút lòng tin có thể giải quyết được, nhưng việc trước mắt...

Sau khi thấy được cái chết kỳ lạ của lão già hóa thành con giun kia, bản thân Mạnh Hạo căn bản cũng không có chút biện pháp nào, có thể chống cự lại loại bí pháp diệt Nhân Quả mà hắn chưa bao giờ nghe qua này.

Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, lúc này bốn phía lại bất động. Tộc nhân năm đại bộ lạc như vậy, bầy dị yêu cũng vậy, ngay cả mây trời trên không trung cũng hoàn toàn vĩnh hằng. Chỉ có cái dây câu kia, chỉ có Mạnh Hạo trong lúc này, là những tồn tại còn di động được ở thế giới này.

Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, nháy mắt đã bay đến chỗ kim quang, xông thẳng vào đại môn trong kim quang. Tu vi Kim Đan đại viên mãn của hắn được bộc phát ra toàn bộ, đẩy nhanh tốc độ, hắn nhanh chóng biến mất trong đại môn.

Nhưng ngay tức khắc khi Mạnh Hạo biến mất, thì cái dây câu kia cũng rít lên, tốc độ nhanh đến khó có thể hình dung, trong nháy mắt đuổi vào đại môn màu kim.

Ở trong đại môn không phải là cửa truyền tống mà là một cái lối đi. Khi Mạnh Hạo gấp rút bay đến lối ra bên kia, cái hắn thấy ở đó, là một vùng núi non bao quanh bốn phía.

Vùng núi này có các dãy núi màu ám kim, một luồng uy áp như có như không vờn quanh nơi này. Từ xa nhìn lại có thể nhìn thấy, ở đỉnh cao nhất của dãy núi, hình như có một cái lỗ hổng, có từng đợt hơi nóng phun trào, khiến cho vùng núi này như là một vùng núi lửa!

Tổng cộng có bảy miệng núi lửa, hợp thành một vùng núi non khổng lồ. Mà ở trong đó... chính là Thánh địa của bộ lạc Ô Thần, cũng là chỗ nghỉ lại của con chim Ô Kim kia.

Mạnh Hạo bước vào, không hề ngừng lại đi thẳng tới phía trước.
Nhưng vừa mới bay ra, hắn lập tức nhìn thấy hư vô ở bốn phía, tồn tại vô số cái khe rất nhỏ.

Loại khe hở hư vô này tản ra hơi thở khủng bố, giống như chỉ cần sơ sẩy đụng vào một cái thì thân thể sẽ lập tức bị xé nát bấy.

Càng tới gần vùng núi do bảy miệng núi lửa hình thành này, Mạnh Hạo càng cảm thấy được khí tức của dị yêu. Khí tức này hơi pha tạp, hỗn lộn như có rất nhiều dị yêu cùng tồn tại.

Lúc này Mạnh Hạo bay lên, hắn lập tức nhìn thấy ở phía xa xa có một đám gió đen, giống như nhận ra có người xâm nhập, đám gió lập tức rít gào bay tới chỗ Mạnh Hạo. Trong đám gió đen là một bầy Ô Nha màu đen giống hệt nhau. Có đến hơn một ngàn con Ô Nha cùng tụ lại một chỗ. Chúng nó ùn ùn kéo đến với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, có thể thấy mỗi một con Ô Nha đều có hai mắt màu đỏ, lộ ra vẻ điên cuồng.

Thậm chí mỗi một con Ô Nha trong đám hơn ngàn con này, đều tản ra dao động tu vi đến cấp bảy, có thể so sánh với Kết Đan sơ kỳ. Nhất là mười con Ô Nha trong đó, có dao động tu vi có thể so với cấp chín!

Mạnh Hạo biến sắc, nhưng đúng vào lúc này ở phía sau hắn, cái dây câu màu bạc đã đuổi tới. Cái dây câu này ở trong Thánh địa Ô Thần, đột nhiên làm cho đất trời nơi đây nổ vang. Lực lượng làm cho thế giới bất động trong nháy mắt đã ảnh hưởng đến nơi đây, làm cho vùng Thánh địa Ô Thần này cũng lập tức... bất động.

Cỏ cây trên mặt đất ngừng đong đưa, khe hở hư vô bị cưỡng ép hiển hiện giữa không trung, như là vĩnh hằng. Còn đám Ô Nha màu đen kia cũng bị bất động giữa không trung, không nhúc nhích được nữa. Ngay cả miệng núi lửa ở các dãy núi bốn phía đều lập tức ngừng phun trào hơi nóng.

Chỉ có... Ở phía trước, trong bảy ngọn núi lửa có một đỉnh núi. Đó là vật thứ ba còn có thể tự do hoạt động bình thường, cho dù thế gian này đang đất động.

- Có đường sống!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn nhanh chóng lao thân, bay thẳng đến chỗ ngọn núi lửa còn bình thường đó.

Cái sợi tơ màu bạc vẫn cấp tốc đuổi theo phía sau hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy được có một cái lưỡi câu hiện lên ở đầu sợi tơ!

Nói thì chậm, nhưng sự việc lại diễn ra rất nhanh, Mạnh Hạo bộc phát toàn bộ tu vi bản thân, càng không tiếc sử dụng của Huyết Thiểm Băng, chỉ cần một cái chớp nhoáng một cái là bay được hơn mấy trăm trượng. Trong nguy cơ sinh tử, hắn sử dụng toàn bộ tiềm lực, ào ào đi tới.

Trong chớp mắt, Mạnh Hạo đã xuất hiện bên cạnh đám Ô Nha màu đen đang bất động, đang muốn cấp tốc bay qua, thì đột nhiên trong lòng Mạnh Hạo khẽ lay động một cái.

- Vì có cái dây câu kia làm cho bốn phía bất động, nên đám dị yêu này mới bị bất động một chỗ. Cơ hội này là ngàn năm khó gặp, sợ là từ khi Thánh địa Ô Thần tồn tại đến nay, còn chưa từng xuất hiện qua chuyện như vậy...

- Cứ buông tha như vậy thì quả là đáng tiếc... Dù mạo hiểm cũng phải tóm một cái!

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng mãnh liệt, rồi hóa thành quyết đoán. Hắn không chần chừ nữa mà vung tay phải lên, hướng về phía bầy dị yêu Ô Nha đang bất động. Những con Ô Nha kia lập tức thân bất do kỳ, hóa thành từng luồng ánh sáng màu đen, bị Mạnh Hạo thu vào túi càn khôn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện