Ngã Dục Phong Thiên

Chương 731: Luân


trước sau

Gần như khoảnh khắc khi gã mở miệng, đạo hắc nguyệt trên mi tâm Mạnh Hạo này, lập tức sụp đổ nổ bung, một luồng sức mạnh mãnh liệt trực tiếp dũng mãnh tiến vào trong óc Mạnh Hạo. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, cỗ lực lượng này rất là linh hoạt, sắc bén, hiển nhiên là đòn sát thủ của Nhất Trần Tử, nếu đổi lại là Mạnh Hạo trước kia, khi chưa ngưng tụ ra được đồ đằng thổ, thì lúc này đầu óc chắc chắn đã chấn động ầm ầm rồi.

Nhưng hiện tại, chỉ là khoảnh khắc, hắn liền khôi phục như thường, linh thức của hắn, nếu so với Nhất Trần Tử thì hùng mạnh hơn nhiều lắm, tứ hành trong ngũ hành chỉ cần vận chuyển một cái liền hóa giải trong chớp mắt.

Một quyền nữa lại rơi xuống, trong tiếng rền vang, nửa người trên của Nhất Trần Tử lập tức sụp đổ nổ bung, máu thịt mơ hồ, Nguyên Thần của gã mang theo kinh hoàng và hoảng sợ, cùng hắc nguyệt vờn quanh bên ngoài bảo hộ thân thể, nhanh chóng bay ra.

- Hắn làm sao mà lại mạnh mẽ như vậy chứ, sao hắn lại có thể mạnh mẽ như vậy chứ! Chết tiệt, chẳng lẽ hắn ở Khư Kiều giới đạt được tạo hóa gì sao!!

Nguyên Anh của Nhất Trần Tử hoảng sợ tới cực hạn, nhanh chóng rút lui, còn Mạnh Hạo đã chộp lấy túi trữ vật trên thi thể của Nhất Trần Tử.

Gần như ngay trong nháy mắt khi Nguyên Anh của Nhất Trần Tử từ trong thân thể chạy ra, nhanh chóng lui về phía sau, thì Thiên Phương thú đã gào thét mà đến, tiếng nổ vang quanh quẩn, trực tiếp va chạm. Nguyên Anh của Nhất Trần Tử kêu càng thêm thảm thiết thê lương, phun ra một ngụm khí tức Nguyên Anh bản mạng, Nguyên Anh lập tức mơ hồ, cực kỳ suy yếu, hắc nguyệt bên ngoài thân thể nháy mắt sụp đổ, còn có hơn mười kiện pháp bảo phòng hộ mà gã nhanh chóng lấy ra cũng dập nát toàn bộ.

- Đê tiện, các ngươi quá hèn hạ, ta muốn cầu đơn độc quyết đấu!!

Nhất Trần Tử mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, ba phương hướng ở chung quanh gã, có Thiên Phương, có chim anh vũ, còn có Mạnh Hạo mang theo sát khí mà đến.

- Đơn độc quyết đấu cái em gái ngươi! Ngũ gia ngươi từ khi xuất đạo đến nay, cho tới bây giờ đều là lấy nhiều thắng ít, ai đơn độc quyết đấu với ngươi chứ, em gái ngươi ý. Ngươi sao lại có thể khờ dại như vậy chứ.

Chim anh vũ hét lên một tiếng, lại phóng đi, Thiên Phương thú rít gào, lại một lần va chạm. Mà Mạnh Hạo lại không có ra tay, chỉ có điều mỗi lần Nguyên Anh của Nhất Trần Tử muốn chạy trốn, đều điểm qua một chỉ, sương gió gào thét, đóng băng ngăn cản.

Lúc này miếng mỡ đông cũng nổi hứng, phịch một tiếng biến hóa ra, sau đó lập tức rống to.

- Đừng giết gã! Để lão phu độ hóa gã! Gã tà ác như thế đúng là mục tiêu độ hóa rất có tính khiêu chiến mà lão phu tìm được trong vô số năm qua a.

Hai mắt miếng mỡ đông sáng lên, thanh âm cũng mang theo sự kích động.

- Ngươi tên là gì? Không phải sợ, đến đến, nói cho Tam gia ngươi tên là gì?

Tiếng nổ vang quanh quẩn, Thiên Phương thú lại đánh tới, Nguyên Anh của Nhất Trần Tử lại bị thương, phun ra khí tức bản mệnh, Nguyên Anh càng trở nên suy yếu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan. Trong mắt gã lộ ra vẻ tuyệt vọng, phát ra kêu gào thê lương thảm thiết, thân thể trong khoảnh khắc muốn thuấn di, nhưng gần như đồng thời khi gã thuấn di, hư vô bốn phía lại lập tức đóng băng, thuấn di của gã bị trực tiếp ngăn cản, ngay sau đó, chim anh vũ lại xuyên thấu mà đến.

Tiếng kêu gào càng thêm thê lương thảm thiết, long trời lở đất truyền ra, cho dù là người của Ô Thần ngũ bộ, nhìn thấy mà cũng ghê người.

- Buông tha cho ta, ta sai rồi, tha cho ta một lần...

Oanh! Thiên Phương thú mang theo trêu đùa, va chạm tới.

- Cho ta một cơ hội, ta... A...

Chim anh vũ khí phách hiên ngang, xuyên thấu mà qua.

- Ta...

- Ngươi tên là gì? A, ngươi không trả lời, ngươi xem thường ta, ngươi khinh thường ta. Ngươi ngươi ngươi … ngươi thật là tà
ác, ngươi rất không đạo đức rồi, ta muốn độ hóa ngươi, độ hóa ngươi. Ngươi vì sao không nói chuyện với ta...

Miếng mỡ đông dông dài nói đâu đâu, ở trước mặt Nguyên Anh của Nhất Trần Tử, chợt bùng nổ.

Cũng chỉ là thời gian hơn mười hơi thở, Nguyên Anh của Nhất Trần Tử trong tiếng gào thê thảm không ngừng, trong tuyệt vọng tận cùng, bị chim anh vũ cùng ái phi của nó, còn có miếng mỡ đông, tra tấn gần như sụp đổ.

Cho đến cuối cùng, Nhất Trần Tử phát cuồng rống to, trực tiếp lựa chọn tự bạo, nhưng khoảnh khắc khi gã tự bạo, Thiên Phương thú mạnh mẽ mở to miệng, trực tiếp nuốt một phát. Tiếng nổ vang rền rĩ quanh quẩn, lúc này Thiên Phương thú mới lại mở to miệng, phun ra một đám sương mù.

Cứ như vậy, cả thân xác và linh hồn Nhất Trần Tử đều bị hủy diệt, gã không phải là bị Mạnh Hạo trảm, mà là bị chim anh vũ, miếng mỡ đông cùng Thiên Phương thú, sống sờ sờ đùa chết.

- À? Chết mất rồi à?

Chim anh vũ có chút cảm thấy đáng tiếc.

- Ôi, cứ như vậy mà chết sao, ta còn chưa có độ hóa gã a.

Miếng mỡ đông mặt mày nhăn nhó, liên tục thở dài.

Thiên Phương thú vẻ mặt cổ quái, nhìn nhìn chim anh vũ, lại nhìn miếng mỡ đông một chút, không nói gì.

Mạnh Hạo xoay người, ở bên trong bầy yêu vờn quanh bốn phía, đi về phía sơn phong, tay phải vung lên, sức sống đến từ đồ đằng mộc, lập tức khuếch tán ra, dung nhập vào bên trong bầy yêu ở xung quanh, đưa vào trong cơ thể mầm đằng điều.

Khiến cho chúng nó khôi phục một chút, đồng thời, Mạnh Hạo lại lấy ra không ít đan dược, một mặt là để yêu đàn chữa thương, mặt khác là khi sinh cơ của hắn dũng mãnh chảy xuống, những tộc nhân đang suy yếu của Ô Thần ngũ bộ cũng đều phấn chấn toàn bộ đứng lên.

- Bái kiến Thánh Tổ đại nhân!

Hơn một ngàn tộc nhân, đồng loạt hướng về phía Mạnh Hạo quỳ lạy, mà ngay cả tộc trưởng của Ô Binh bộ cũng cung kính quỳ lạy. Sau đó, bọn họ ngẩng đầu, trong mắt một đoàn người mang theo kỳ vọng. Bọn họ đều biết mục đích của Mạnh Hạo khi đi Khư Kiều giới lần này, giờ phút này, mọi người đều mang theo khẩn trương, nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Ta mang về hy vọng, chúng ta di chuyển... Đi Mặc Thổ!

Mạnh Hạo nhìn những tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ ở trước mặt, thở sâu, chậm rãi mở miệng. Nháy mắt khi thanh âm hắn truyền ra, thân thể tất cả tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ lập tức run rẩy, có người trực tiếp rơi nước mắt, tiếng hoan hô, truyền ra từ tận đáy lòng bọn họ.

Mấy ngày sau, một hồi di chuyển vì sinh tồn của Ô Thần ngũ bộ, cứ thế triển khai.

Mưa tím giáng xuống, tuyệt diệt sinh cơ, truyền tống trận mất đi hiệu lực, hơn nữa linh khí loãng, khiến cho Ô Thần ngũ bộ, chỉ có thể đi bộ, không thể rong ruổi bên trên bầu trời.

Hơn nữa trong bộ lạc, còn có một số tộc nhân bình thường, không có tu vi, điều này khiến cho tốc độ di chuyển, rất khó tăng nhanh.

Từ bắc bộ Tây Mạc đến nam bộ Mặc Thổ, nếu là bay, tu sĩ cần thời gian vài năm, nhưng nếu như là đi bộ..... thì phải cần đến cả ngàn năm. Thời gian không kịp, cho nên, phương pháp duy nhất..... chính là đoạt được phi hành khí có thể chịu tải được cả ngàn người.

Lấy linh thạch dẫn động, không cần linh lực thiên địa, chỉ có phi hành khí lớn như vậy mới có thể khiến chuyến di chuyển này biến thành sự thật.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện