Ngã Dục Phong Thiên

Chương 755: Vòng xoáy quen thuộc


trước sau

– Cho nên mới định ra kế hoạch này, hấp dẫn ngày càng nhiều tu sĩ nơi này tới đây, tiếp đó nhờ trận pháp thực hiện huyết tế, khôi phục huy hoàng của đồ đằng. Yêu linh đó tới đây, là một chuyện tốt!

– Lão phu đang suy nghĩ có biện pháp nào tốt hơn, hấp dẫn thêm nhiều người nữa tới không!

Lão giả dửng dưng mở miệng, trong lúc nói, đôi mắt lóe lên một tia hàn mang.

Lão nói xong, tu sĩ Bát Mạch Liên Minh xung quanh, sau một hồi im lặng, lần lượt gật đầu.

Các phương nổi lên phong vân, sáng sớm hôm sau, hội đấu giá của Bát Mạch Liên Minh, cứ thế triển khai.

Vì người tham gia hội đấu giá quá nhiều, có đến hơn hai vạn người, cho nên nơi này không cố định vị trí làm sàn đấu giá, toàn bộ nơi này, là một trường đấu giá khổng lồ.

Sáng sớm, tất cả cửa hàng nơi đây, đều không cánh mà bay, biến mất hoàn toàn, lộ ra một khu vực rộng rãi, xung quanh, lại có rất nhiều lều trại. Trong lều trại, có từng tu sĩ Bát Mạch Liên Minh đi ra, phân tán khắp nơi, duy trì trật tự.

Mỗi người tham gia đấu giá, trong tay đều có một miếng ngọc giản. Những ngọc giản này liên tục được phát ra trong mấy ngày hôm nay, lúc này mỗi người một cái. Mạnh Hạo và Tôn Đại Hải ở cùng một chỗ, cũng có hai cái.

– Sắp bắt đầu rồi!

Tôn Đại Hải hít sâu một hơi, trong lòng có hơi kích động. Loại đấu giá cỡ lớn thế này, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh như lão, cũng là lần đầu tiên tham gia.

Mà Mạnh Hạo, hoàn toàn thấy bình thường, đấu giá của Tử Vận Tông năm đó, mười vạn người tham dự, so với nơi này, cho dù là quy mô hay là diện tích, đều cao hơn rất rất nhiều.

Đồng thời, giữa không trung, xuất hiện một màn sáng mờ ảo, trong màn sáng, một người đàn ông trung niên đi ra. Người này mặt mũi trắng trẻo, tướng mạo ưu tú, sau khi xuất hiện thì nở nụ cười, chắp tay chào mấy vạn người dưới mặt đất.

– Lại được gặp chư vị đạo hữu rồi, tại hạ Đông Hàn Tử, có lẽ những đạo hữu ở đây có không ít vị biết tại hạ. Dù sao bốn lần đấu giá trước đây, cũng là do tại hạ chủ trì.

– Hội đấu giá hôm nay, là lần đấu giá cuối cùng Bát Mạch Liên Minh ta tổ chức ở nơi này, quy củ không đổi, ngọc giản trong tay các vị đạo hữu, có thể đưa ra giá cả, sẽ xuất hiện ở nơi này.

– Lời không cần nói thêm, món hàng đầu tiên của hôm nay…

Giọng Đông Hàn Tử vang vọng, hội đấu giá lập tức mở màn. Món hàng đầu tiên, lập tức khiến không ít người động lòng, ra giá vào ngọc giản, khiến cho giá cả lập tức xuất hiện trên màn sáng giữa không trung, cũng nhanh chóng biến hóa, liên tục tăng cao.

Tôn Đại Hải mở to mắt, chăm chú quan sát giá cả trên màn sáng, mà Mạnh Hạo, lại không hề để ý tới hội đấu giá này, ánh mắt hắn quét qua khắp nơi, hơi có suy nghĩ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, kích thích trong hội đấu giá vẫn duy trì tăng lên, cho đến hai canh giờ sau, sắp tới chính ngọ, khi Đông Hàn Tử bắt đầu đấu giá một đồ đằng Thánh Tổ, hội đấu giá này, gần như đạt đến đỉnh cao.

Bất luận là ngôn từ, hay là lạc ấn ngọc giản, đủ loại thanh âm ra giá kinh thiên động địa, nhìn có vẻ tán loạn, nhưng trên thực tế lại rất có trình tự. Tôn Đại Hải hoàn toàn kích động, thậm chí lấy ngọc giản ra, cũng tham gia ra giá.

Mấy vạn người trên mặt đất như điên cuồng, chỉ có Mạnh Hạo, mặc đồ đen, người ngoài không nhận ra biểu cảm, mà trong mấy vạn người, sợ rằng chỉ có một mình hắn tỉnh táo, cũng vẫn không hề nổi bật.

– Hay cho một trận pháp yêu khí!

Hàn quang lóe lên trong mắt Mạnh Hạo. Trước đó hắn đã nhìn ra trận pháp của nơi này, sáng sớm nay, lúc hội đấu giá bắt đầu, trận pháp cũng từ từ vận chuyển. Lúc này tốc độ vận chuyển đã nhanh hơn không ít, yêu khí ngưng tụ ngày càng nhiều, đồng thời còn phát tán ra những dao động vô hình, có thể ảnh hưởng đến tình cảm.

Chính loại dao động này, khiến cho mấy vạn người nơi này, ai nấy đều
như phát cuồng.

Hoàn toàn ngược lại với mấy vạn người này, là tu sĩ của Bát Mạch Liên Minh xung quanh. Những người này có người từng là chủ các cửa hàng, hoặc là người làm thuê, cũng có thể là thủ vệ, lúc này xuất hiện khắp nơi, ai nấy đều mang vẻ mặt trào phúng, còn có cả nụ cười lạnh nơi khóe miệng.

Ở xa xa, Mạnh Hạo nhìn thấy một làn sương mỏng, không biết xuất hiện từ lúc nào, ngay khi nó bao bọc khắp nơi, thì trên bầu trời, có mười sáu tu sĩ lơ lửng, lạnh lùng nhìn mọi người phía dưới.

Mười sáu người này có một nửa là Nguyên Anh sơ kỳ, bốn người Nguyên Anh trung kỳ, còn có hai người Nguyên Anh hậu kỳ.

Âu Vân Tử và vị văn sĩ trung niên kia, còn cả vị nữ tử mặc cung trang cũng ở trong đó.

Mười sáu người này phát tán tu vi, nhưng trong mắt Mạnh Hạo, tu vi những người này đều có phần bất ổn, giống như miễn cưỡng ngưng đọng lại vậy. Ngoài ra trong đó còn có mấy người, trong khí tức có yêu khí nhàn nhạt.

Vẻ mặt Mạnh Hạo lãnh đạm, sau khi ánh mắt quét qua, nhìn Tôn Đại Hải một cái, dửng dưng mở miệng gọi tên lão. Tiếng nói phát ra, rơi vào trong tai Tôn Đại Hải, khiến Tôn Đại Hải chấn động, vẻ điên cuồng trong mắt biến mất, trở nên mờ mịt, nhưng nhanh chóng trở nên kinh hãi. Lão ý thức được trạng thái bản thân trước đó, rất không ổn.

Hô hấp gấp gáp, Tôn Đại Hải cẩn thận nhìn mọi người xung quanh, khi nhìn thấy gần như tất cả mọi người đều có vẻ điên cuồng, không ngừng ra giá, trán Tôn Đại Hải ướt đẫm mồ hôi.

– Thánh…

Lão bất giác nhìn về phía Mạnh Hạo.

– Đi theo ta.

Mạnh Hạo bình tĩnh nói, đi về phía sau, Tôn Đại Hải vội vã đi theo, hai người xuyên qua giữa đám người, cũng không dẫn tới quá nhiều chú ý. Khi xuất hiện ở một vị trí khác, Mạnh Hạo dừng lại.

– Nơi này tạm coi là an toàn, lát nữa nếu có biến cố gì, ngươi nhớ kỹ phải đả tọa ở nơi này, không thể bước ra.

Tôn Đại Hải cũng là hạng mưu kế thâm sâu, trước đó là bị ảnh hưởng, hiện giờ sau khi khôi phục tâm trí, sớm đã phát giác ra sự quỷ dị xung quanh, nghe vậy liền gật đầu nói vâng, thầm tự quyết định, bản thân cho dù thế nào, cũng sẽ không rời khỏi khu vực này.

Đồng thời, càng thêm kính cẩn với Mạnh Hạo từ đáy lòng. Lúc nhìn Mạnh Hạo, lão không nhìn thấy mặt mũi Mạnh Hạo trong bộ đồ đen, nhưng lại có thể cảm nhận được, ánh mắt của Mạnh Hạo, giống như đang nhìn về trung tâm nơi này.

Linh thức của Mạnh Hạo dung hợp với yêu khí đã phát tán, dung nhập vào mặt đất, quan sát trận pháp ở nơi này. Trận pháp này vận chuyển càng lúc càng nhanh, sương mù xung quanh cũng càng thêm nồng đậm.

– Lúc chính ngọ, là khoảnh khắc thiên địa chí dương, nhưng vật cực tất phản… Khoảnh khắc này, là chí dương chí cương, nhưng cũng đồng thời là chí âm chí nhu!

– Mà yêu khí, cho dù là loại khí tức nào, cương cũng được, nhu cũng xong, đều sẽ xuất hiện ngay lúc chính ngọ!

Mạnh Hạo yên lặng tính toán thời gian.

– Còn ba nhịp thở… Ba, hai, một…

Đôi mắt Mạnh Hạo trong khoảnh khắc lộ ra u mang. Chính vào lúc này, đột nhiên, trận pháp trên mặt đất ầm ầm vận chuyển, sương mù xung quanh lập tức cuộn trào. Cùng lúc đó, mặt đất đột nhiên biến thành màu đỏ, giống như máu tươi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện