- Đạo hữu Ô Thần bộ, xin chờ một chút!!
Tộc công Phi Hoàng tộc, vị lão già đứng ở chính giữa kia, vội vàng nhanh chóng mở miệng.
Tay phải Mạnh Hạo khựng lại, mắt lạnh nhìn lại.
- Việc này là một hiểu lầm, kính xin đạo hữu Ô Thần bộ cho lão phu một ít thời gian, lão phu xin chỉ thị chủ bộ, nhất định cho đạo hữu một cái công đạo. Trận chiến tranh này... Trên thực tế căn bản cũng không bắt buộc phải triển khai, đạo hữu người nói có đúng hay không...
Lão già cười khổ nhìn Mạnh Hạo, đáy lòng thở dài. Nếu lão sớm biết đối phương có yêu đàn khủng bố như thế, nói cái gì lão cũng sẽ nghĩ biện pháp, không tiếp thụ nhiệm vụ này.
- Dù sao cho dù ngươi ra tay, diệt Phi Hoàng tộc ta, nhưng Vân Thiên đại bộ có mười ba tộc phụ thuộc. Một khi xuất hiện một tộc đàn tử vong, thù này... Thật là không thể hóa giải.
Tộc công Phi Hoàng tộc vội vàng khuyên bảo, cùng lúc đó lấy ra một miếng ngọc giản, tu vi vận chuyển, đưa vào trong đó.
Mạnh Hạo không quấy nhiễu hành động của đối phương. Trên thực tế, một trận chiến này, trong lòng Mạnh Hạo biết rõ, phương pháp xử lý tốt nhất, là uy hiếp, mà không phải là khai chiến.
Vân Thiên dù sao cũng là đại bộ, có Lão Tổ Trảm Linh, Mạnh Hạo còn tự biết mình. Lấy Ô Thần bộ hiện giờ, lấy tu vi hiện tại của hắn, cho dù là có mười lăm vạn yêu đàn, cũng tuyệt không phải đối thủ của Trảm Linh đại năng.
Trừ phi... Ngao khuyển thức tỉnh!
Nhưng Ngao khuyển mặc dù có dấu hiện thức tỉnh, nhưng vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn.
Cho nên, hiển lộ thực lực, uy hiếp đối phương, là lựa chọn tốt nhất. Dù sao hành vi của bộ lạc, là phải cân nhắc trả giá và thu hoạch. Mà thông qua Chu Đức Khôn, Mạnh Hạo biết được, hiểu biết của Vân Thiên đại bộ đối với yêu linh, hiển nhiên không được đầy đủ, hứng thú dường như cũng không phải là rất lớn, có thể có, có thể không.
Một khi đã như vậy, nếu không phải trả đại giá, thì Vân Thiên đại bộ đương nhiên sẽ muốn phải lấy được yêu linh. Nhưng nếu sau khi cân nhắc, cho rằng sẽ phải trả giá thật lớn, như vậy theo Mạnh Hạo phân tích, đối phương vô cùng có khả năng, buông tha cho yêu linh.
Dù sao song phương không có thù riêng, vả lại tại thời khắc mấu chốt của đại họa, thân là đại bộ, cũng có nguy hiểm bị nuốt chửng, cho nên không muốn thực lực bản thân bị tổn hại.
Tất cả những điều này, chính là tiên cơ mà Mạnh Hạo nắm giữ được.
Giờ phút này ngọc giản trong tay tộc công Phi Hoàng tộc phát ra thanh quang, tia sáng này càng ngày càng mạnh, trong nháy mắt sáng chói mắt, không ngừng khuếch tán ra phía ngoài, dần dần buộc vòng quanh một bóng dáng hư ảo.
Tộc công và tế tự của Phi Hoàng tộc, cùng với tất cả tộc nhân, tại một cái chớp mắt này, đồng loạt quỳ xuống.
- Cung nghênh sứ giả đại nhân!
Khi thanh âm bọn họ quanh quẩn, bóng dáng màu xanh này chậm rãi ngưng tụ, một lát sau, bỗng nhiên xuất hiện, hóa thành một người nam tử. Nam tử này thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, tướng mạo tuấn lãng, hai mắt dài nhỏ, lộ ra một chút lạnh lùng, cho dù thân thể hư ảo, nhưng vẫn có dao động tu vi khủng bố tản ra, bao phủ bát phương.
Toàn thân y lóng lánh thanh quang, khi nhìn về phía mười lăm vạn yêu đàn bốn phía Mạnh Hạo, thì vẻ mặt hơi đổi, hai mắt cũng có co rút lại. Sau đó lại nhìn về phía tất cả tộc nhân Ô Thần bộ, sau khi nhận thấy được sát khí của những tộc nhân này, y lại biến đổi sắc mặt.
Yêu đàn như vậy khiến lòng y kinh sợ, tộc nhân như vậy, càng làm cho y dường như thấy được tu sĩ Chiến tộc.
Cuối cùng, khi ánh mắt của y rơi vào trên người Mạnh Hạo, hơi hơi nheo lại.
- Huyết Diện Lão Tổ!
Y chậm rãi mở miệng, một lời liền điểm ra danh hiệu bị người truyền lưu của Mạnh Hạo ở trong Khư Kiều giới.
Trên thực tế thời gian mấy năm này, trước khi Ô Thần bộ quật khởi, thì không người chú ý, nhưng sau khi quật khởi, các đại bộ ở Tây Mạc sao có thể không chú ý tới. Đương nhiên cứ như vậy liền tra ra thân phận của Mạnh Hạo, dù sao thì mặt nạ huyết sắc, cũng quá mức đặc thù.
Vì thế, cũng tra ra lai lịch yêu linh của Mạnh Hạo.
- Đáng tiếc lần trước đi Khư
Kiều giới, Triệu mỗ vì phải bế quan, không có vào được, tuy nhiên sau nghe Hứa Bạch của Hắc Long đại bộ, còn có Trần Mặc của Phù Yêu đại bộ, đối với chuyện ngươi lúc trước cướp đi yêu linh cuối cùng, vẫn là nghiến răng nghiến lợi, nhớ mãi không quên.
Mạnh Hạo vẻ mặt lạnh lùng, liếc mắt nhìn nam tử áo bào xanh hư ảo này một cái, không có mở miệng, chỉ có điều, lãnh ý trong mắt đã sâu hơn một ít.
- Ngươi có thể lựa chọn diệt đi Phi Hoàng tộc trước mắt này, nhưng cái giá phải trả là, Vân Thiên đại bộ ta sẽ toàn lực xuất động, giết chết ngươi cùng với Ô Thần bộ, sạch sẽ.
Nam tử áo bào xanh chậm rãi nói.
- Đồng dạng, ngươi cũng có thể lựa chọn quy thuận, trở thành một trong những phụ tộc của Vân Thiên đại bộ ta. Hai con đường, lựa chọn như thế nào, ngươi cho cái đáp án là được rồi.
Nam tử áo bào xanh khẽ mỉm cười, chậm rãi mở miệng.
Tộc nhân Ô Thần bộ trong mắt sát khí hiển lộ, sát khí ngưng tụ, một mảnh trầm mặc, Mạnh Hạo cũng đang trầm mặc. Đối với điều kiện mà Vân Thiên đại bộ đưa ra, loại quy thuận này, trên thực tế cũng là một loại tư cách được sinh tồn.
Có thể tưởng tượng, một khi quy thuận, là có thể tiến vào Mặc Thổ, hơn nữa một đường sẽ rất an toàn, chỉ có điều mất đi, chính là tự do của tất cả các thế hệ sau này.
Lựa chọn này, Mạnh Hạo không có quyền lựa chọn, hắn quay đầu lại, nhìn về phía hơn vạn tộc nhân Ô Thần bộ phía sau. Trong những tộc nhân này, chỉ có không đến ngàn người, đã từng là tu sĩ của Ô Thần ngũ bộ, trong đó có Ô Trần, Ô Linh, bọn họ đã trải qua chiến hỏa, giờ phút này đã sớm trưởng thành.
Về phần những người khác, là trong chiến tranh trên đoạn đường này, phụ thuộc mà đến, nhìn như mất đi tự do, nhưng trên thực tế, sớm đã trở thành một bộ phận của Ô Thần bộ rồi.
Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua tộc nhân Ô Thần bộ, sau khi nhìn từng người một, hắn nhìn thấy chính là trầm mặc. Trong trầm mặc này, có một loại cao ngạo thà rằng tử vong, cũng sẽ không vì sinh tồn mà mất đi tự do.
Đây là lựa chọn của bọn họ!
Bốn phía mười lăm vạn yêu đàn, phát ra tiếng gầm nhẹ bực bội, ở bốn phía rậm rạp lượn quanh, trong mắt lộ ra vẻ khát máu.
Mạnh Hạo quay đầu, lại nhìn về phía tu sĩ áo bào xanh, thanh âm của hắn, tại lúc này quanh quẩn.
- Trở thành phụ thuộc, Ô Thần bộ không chọn... nếu Vân thiên muốn chiến, Ô Thần ta liền chiến!
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, khi lời nói truyền ra, toàn bộ Ô Thần bộ, sát khí ngập trời.
Tộc nhân Phi Hoàng tộc ai nấy đều hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, thực lực không đủ... khiến cho bọn họ không có chút hy vọng còn sống nào. Tu sĩ áo bào xanh nheo hai mắt lại, cẩn thận liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái xong, bỗng nhiên mỉm cười.
- Triệu mỗ vốn là có hảo ý, nếu Ô Thần bộ và đạo hữu, không muốn phụ thuộc, thì việc này từ bỏ, những hiểu lầm lúc trước liền xóa bỏ. Chúc đạo hữu và Ô Thần bộ, sớm ngày tới Mặc Thổ.
Tu sĩ áo bào xanh mỉm cười, xoay người nhoáng lên một cái, thân thể chậm rãi biến mất. Sau khi bị Phi Hoàng tộc triệu hoán ra, khi y nhìn thấy tộc nhân Ô Thần bộ cùng với mười lăm vạn yêu đàn kia, y liền hiểu được, một trận chiến này... Vân Thiên đại bộ, sẽ không tiếp tục nữa.